Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3645. Đi rồi!



Chương 3645. Đi rồi!




Trong tinh không, lúc này Mục Ma đã được cứu ra. Có điều hắn ta không hề vui vẻ, ngược lại sắc mặt còn khó coi cực kì!
Hắn ta lại bị đánh vào vực thẳm thời không!
Vẻ mặt Mục Ma càng lúc càng thâm trầm, hắn ta không phục! Cái tên này toàn dùng gian kế!
Lúc này, giọng nói của Võ Linh Mục vang lên: “Mục Ma, đây là lần cuối cùng ta ra tay!”
Vẻ mặt Ma Mục u ám vô cùng, ánh mắt hắn ta rét lạnh, không chứa một chút tình cảm nào.
Rất rõ ràng, hắn ta không muốn từ bỏ!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Trở về!”
Nghe vậy, Mục Ma bèn run người, hắn ta không hề do dự mà quay người đi luôn!

Ác tộc.
Cổ Sầu ngồi trên tường thành nhìn bầu trời phía xa, bầu trời đen ngòm, chẳng trông thấy gì cả.
Lúc này, một lão giả xuất hiện phía sau Cổ Sầu. Hắn ta hơi hành lễ: “Tộc trưởng…”
Sau đó, hắn ta bắt đầu thấp giọng nói gì đó.
Một lát sau, Cổ Sầu đột nhiên bật cười: “Vị Diệp công tử này thú vị thật đấy!”
Lão giả trầm giọng nói: “Tộc trưởng, vực thẳm thời không thần bí đó rất kinh khủng!”
Cổ Sầu gật đầu: “Ta đã thấy rồi!”
Lão giả do dự một lát rồi hỏi: “Tộc trưởng có thể phá giải thời không đó không?”
Cổ Sầu cười nói: “Võ Linh Mục có thể, ngươi nói xem ta có thể không?”
Lão giả lấy làm lạ: “Khi đó tại sao tộc trưởng cố ý thua Diệp công tử vậy?”
Cổ Sầu khẽ nói: “Thắng hắn thì được gì? Được thanh kiếm kia hả?”
Lão giả nói: “Đó không phải mục đích thật sự của tộc trưởng sao?”
Cổ Sầu khẽ cười: “Thanh kiếm đó nằm trong tay Diệp công tử thì nó mới là kiếm! Nhưng nếu nằm trong tay người khác, trừ phi Diệp công tử tặng ra, bằng không thanh kiếm đó chính là một tai họa!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn lão giả, cười nói: “Nếu không thì sao Tuyết Sơn Vương có thể không có động tĩnh gì cho đến bây giờ? Đương nhiên, với tính cách của hắn ta, chắc chắn hắn ta sẽ không từ bỏ đâu!”
Lão giả nhíu mày: “Tại sao?”
Cổ Sầu cười nói: “Bởi vì hắn ta rất mạnh, hắn ta càng mạnh thì càng tự phụ. À không, phải nói là tự tin mới đúng! Hắn ta sẽ không sợ hãi thứ khiến hắn ta cảm nhận được nguy hiểm, ngược lại hắn ta sẽ thử thách!”
Lão giả nhìn Cổ Sầu: “Thực ra tộc trưởng là người như vậy, chỉ là Tuyết Sơn Vương cô độc một mình, còn tộc trưởng thì phải suy nghĩ cho cả tộc…”
Cổ Sầu cười ha ha, hắn ta không đáp lời.
Lúc này, một hắc giáp nữ tử đột nhiên xuất hiện.
Hắc giáp nữ tử khẽ hành lễ: “Tộc trưởng, đã chuẩn bị xong rồi!”
Cổ Sầu chầm chậm nhắm mắt lại: “Tạm thời đợi đã!”
Hắc giáp nữ tử và lão giả tỏ vẻ khó hiểu, nhưng hai người không hỏi nguyên nhân.
Trên tường thành, Cổ Sầu khẽ nhón chân, vẻ mặt hắn ta hiện ý cười nhàn nhạt, không biết đang nghĩ gì.

Khi Diệp Huyền quay lại học viện nữ tử ở Thần Đạo Quốc, hắn bèn đau đầu!
Bởi vì không thấy dì Đinh đâu!
Không thấy nàng đâu!
Trước mặt Diệp Huyền có một nữ tử, nữ tử này tên Lục Kì!
Mà hiện giờ Lục Kì là người phụ trách ở học viện nữ tử!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Lục Kì cô nương, dì Đinh có nói là đi đâu không?”
Lục Kì lắc đầu: “Không nói!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Thế viện trưởng Niệm tỷ thì sao? Các nàng có tin tức gì không?”
Lục Kì lại lắc đầu: “Hôm ấy viện trưởng đưa mấy người An cô nương rời đi xong thì không về nữa, cũng không truyền tin gì cả.”
Diệp Huyền thấy hơi đau đầu!
Mẹ kiếp!
Niệm tỷ không về, dì Đinh thì không thấy đâu!
Được lắm!
Hiện giờ học viện nữ tử có Diệp Huyền hắn là lão đại!
Lão đại phải làm gì?
Phải gánh vác mọi chuyện!
Có vẻ như nhớ tới điều gì đó, hắn bỗng nhíu mày, đừng bảo là dì Đinh cố ý rời đi nhé?
Hắn càng nghĩ càng thấy có khả năng đó!
Nếu như nàng không đi mà mười vị Thánh Giả lại tới nơi này, chắc chắn nàng sẽ phải đối phó… Mà giờ nàng đi nếu mười vị Thánh Giả tới thì hắn phiền to!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn Lục Kì rồi búng ngón tay, một cái nạp giới rơi trước mặt nàng: “Tu luyện cho tốt!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Khi trông thấy thứ bên trong nạp giới, Lục Kì bèn sững người!
Nhiều tinh khoáng cực phẩm quá…

Diệp Huyền rời khỏi học viện nữ tử, hắn không thể không rời đi, nếu hắn không rời đi, mười vị Thánh Giả mà tìm được nơi này thì học viện nữ tử nguy to!
Mặc dù hắn tính kế khiến Mục Ma mắc bẫy hai lần, song cách này cũng không dùng nhiều được! Hơn nữa, Mục Ma còn chưa phải là người mạnh nhất!
Lúc này, một nữ tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền biết người này, là Hung Nghê lần trước từng có ân oán với hắn!
Hung Nghê cười nói: “Diệp công tử, có phải ngươi lại chọc vào mối họa nào đó nên mới trở về hay không?”
Diệp Huyền: “…”
Hung Nghê khẽ cười: “Trông vẻ mặt của ngươi, rõ ràng ta đã đoán trúng!”
Diệp Huyền quan sát nàng ta: “Ngươi có chuyện gì à?”
Hung Nghê mỉm cười: “Không có chuyện gì hết, ta chỉ được tin ngươi đã trở lại nên tới xem sao!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Hung Nghê cô nương, ta còn có việc!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Lúc này, Hung Nghê đột nhiên hỏi: “Hư Vọng đã đạt đến Mệnh Tri hay chưa?”
Diệp Huyền không quay đầu lại: “Sắp rồi!”
Nói đoạn, hắn hóa thành một đường kiếm quang rồi biến mất.
Sắp rồi!
Vẻ mặt Hung Nghê phức tạp.
Nàng ta không ngờ Hư Vọng lại sắp đạt Mệnh Tri cảnh!
Hết chương 3645.



Bạn cần đăng nhập để bình luận