Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 645: Dốc Toàn Lực

Nhìn xem Diệp Huyền rời đi, trong lòng Độc Cô Huyên chợt đau xót khó hiểu.

Nàng biết, những năm gần đây, huynh muội hai người đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Thân làm phụ mẫu, thống khổ lớn nhất chính là không thể giúp được con của mình...

...

Diệp Huyền rời đi Vô Gian luyện ngục, mà chỉ vừa mới đi ra bên ngoài, một quang trận to lớn đã lập tức khóa chặt hắn.

Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái, một đạo kiếm quang vụt lên từ mặt đất.

Oanh!

Đạo quang trận kia trực tiếp vỡ tan!

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt, ngay sau đó, một bóng người lùi lại nhanh.

Diệp Huyền đang muốn rời khỏi, đột nhiên, một bóng đen từ nơi xa lóe lên một cái rồi biến mất.

Oanh!

Lão giả vừa mới mở miệng, đầu lâu đã trực tiếp bay ra ngoài.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, một tên nam tử đứng cách đó không xa. Nam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, một bộ áo dài, tay phải cầm một thanh trường thương, thương dài chín thước, toàn thân xích hồng, mũi thương treo một chùm sợi tua đỏ.

Mà lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, lão giả đang muốn nói chuyện, bên trong hộp kiếm sau lưng Diệp Huyền, một thanh Âm Linh Khí kiếm đột nhiên bay ra!

Người này, chính là Diệp Huyền!

Máu tươi như trụ!

Xuy!

Chém xuống một kiếm này, một tiếng kiếm reo vọt thẳng tinh không, xé rách chân trời.

- Thiên tài kiếm đạo? Cũng chỉ như thế!

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém ra!

Nói xong, hắn đi đến phía Diệp Huyền:

Diệp Huyền vừa lui, lui xa trọn vẹn trăm trượng, mà hắn vừa dừng lại một thoáng, không gian dưới chân hắn trực tiếp rạn nứt, đồng thời còn lan tràn về phía sau với tốc độ cực nhanh.

Nam tử liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, khóe miệng nổi lên một vệt mỉa mai:

Oanh!

Một kiếm này, thật nhanh!

Oanh!

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên biến mất, bên trong tinh không, một đạo kiếm quang chợt lóe lên tựa như sao băng.

Nơi xa, đồng tử Cổ Bình bỗng nhiên co rụt lại, nện xuống một thương, nơi mũi thương đi qua, không gian xé rách, vô cùng doạ người.

- Diệp Huyền, ta chính là Cổ Bình thế tử Cổ gia, hôm nay, ta muốn...

Trường thương trực tiếp bị ăn mòn, kiếm xuyên thẳng qua từ yết hầu Cổ Bình, máu tươi bắn tung tóe!

Xuy!

Kiếm đến.

Một khắc khi Diệp Huyền biến mất, vẻ mặt Cổ Bình bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn!

Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt, một bóng người liên tục lùi lại, người này, chính là Cổ Bình!

Trong nháy mắt khi Cổ Bình lui lại, một ánh kiếm màu đen chợt lóe lên.

Âm Linh Khí kiếm!

Giờ khắc này, Cổ Bình lập tức thu hồi lòng khinh thị, hắn nắm chặt trường thương, đột nhiên giẫm chân một cái.

Mảnh biển lửa kia trong nháy mắt đã bị xé nứt, một thương một kiếm dùng phương thức thô bạo nhất va chạm vào nhau.

Kiếm đến.

Toàn bộ không gian run lên kịch liệt, ngay sau đó, vô số hỏa diễm bạo phát ra từ bên trong trường thương trong tay hắn, trong nháy mắt, trước mặt hắn xuất hiện một mảnh biển lửa, cùng lúc đó, hắn giơ thương đâm ra phía trước một nhát, một nhát này, tựa như nộ long xuất hải, có thể đâm xuyên qua hết thảy.

Sau lưng Cổ Bình, Diệp Huyền hợp chỉ nhẹ nhàng điểm ra, chuôi Âm Linh Khí kiếm này lập tức bị hắn thu vào trong Giới Ngục tháp.

Cổ Bình nhìn chằm chằm vào phía trước:

- Kiếm này của ngươi...

Tiếng nói đến đây, Diệp Huyền đột nhiên quay người vót ngang một kiếm.

Xuy!

Cổ Bình trực tiếp bị chém bay đầu.

Diệp Huyền cầm kiếm đâm một cái, kiếm trực tiếp xuyên thủng đầu Cổ Bình, sau một khắc, hắn biến mất trong tinh không mịt mờ.

Diệp Huyền vừa rời đi, một tên nam tử trung niên thân mặc trường bào màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trong sân. Sau lưng nam tử trung niên, một lão giả đứng đấy.

Nam tử trung niên nhìn theo hướng Diệp Huyền rời đi, không nói gì.

- Kết cục của Độc Cô gia, nhìn thấy không?

Nam tử trung niên cười nói:

- Tông chủ, mặc dù bảo vật này phỏng tay, nhưng cũng có thể là một cơ hội cho Bắc Vũ Tông ta, một cơ hội để siêu việt Nam Vũ Tông cùng với Thánh địa, thậm chí là Vị Ương tinh cung.

Lão giả trầm giọng nói:

- Bảo vật tuy tốt, nhưng cũng phỏng tay, đoạt lấy ngay lúc này, là dẫn lửa thiêu thân không thể nghi ngờ.

Nói xong, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại:

Nam tử trung niên lãnh đạm nói:

- Vì sao hắn dám đi Cổ gia?

Lão giả nhíu mày:

- Ý ngươi là hắn có chỗ ỷ lại?

Nam tử trung niên gật đầu:

- Người này thân mang trọng bảo như thế, lại có thể sống sót đến bây giờ, bản thân việc này vốn đã hết sức không bình thường. Hơn nữa, hắn trốn ở tầng thứ chín của Vô Gian luyện ngục, đầu yêu thú kia liên sát mấy tên cường giả Cổ gia cùng với Độc Cô gia, nhưng hắn lại sống rất tốt, ngươi cảm thấy việc này rất bình thường sao?

Lão giả yên lặng.

Nam tử trung niên nói khẽ:

- Sở dĩ Nam Vũ Tông không ra tay, nghĩ đến cũng là muốn tiếp tục quan sát.

- Phương hướng hắn đi, hẳn là Cổ gia, chuyến đi này của hắn, là tự chui đầu vào lưới không thể nghi ngờ, nếu chúng ta không ra tay ngay bây giờ, sợ là sẽ vô cớ làm lợi cho Cổ gia.

Lão giả trầm giọng nói:

- Người này không tầm thường.

Nam tử trung niên lắc đầu:

- Vì sao không ra tay?

Lão giả có chút không hiểu:

Lão giả còn muốn nói điều gì, nam tử trung niên nhẹ nhàng khoát tay áo:

- Đi Cổ gia nhìn một chút, thử nhìn xem thiếu niên này muốn đối phó Cổ gia này thế nào. Cổ gia Tam thánh cũng không phải đơn giản như vậy a!

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất bên trong tinh không nơi xa.

Lão giả cũng vội vàng đi theo.

...

Một lúc lâu sau, Diệp Huyền đi tới một tòa cổ thành phụ thuộc Cổ gia.

Trước cửa thành, Diệp Huyền chậm rãi đi tới, hắn thân đeo hộp kiếm, tay trái cầm kiếm, tay phải xách theo một cái đầu đẫm máu!

Đầu lâu này, chính là đầu của thế tử Cổ gia, Cổ Bình.

Diệp Huyền đi đến dưới tường thành, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, lão giả đang muốn nói chuyện, sau lưng Diệp Huyền, trong hộp kiếm đột nhiên bay ra một thanh kiếm ——

Xuy!

Lão giả trực tiếp bay đầu, máu tươi phun ba thước!

Rất nhanh, từng đạo khí tức cường giả không ngừng bay ra từ bên trong thành, chỉ chốc lát, trước mặt Diệp Huyền xuất hiện hơn 30 tên cường giả.

Ba mươi người này đang muốn xuất thủ, một thanh âm đột nhiên vang lên từ bên trong thành:

- Lui ra!

Theo thanh âm này vang lên, một nam tử trung niên đi ra, chính là Cổ Liêm.

Cổ Liêm đi đến trước mặt Diệp Huyền không xa, cười nói:

- Ta biết chắc, ngươi nhất định sẽ tới, ngươi...

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, Cổ Liêm híp lại hai mắt, tay phải nắm chặt, đấm ra một quyền.

Oanh!

Một chớp mắt khi quyền ra, kiếm của Diệp Huyền ngừng lại ở vị trí hơn một trượng trước mặt hắn.

Chung quanh hai người, không gian vặn vẹo một hồi!

Cổ Liêm đột nhiên xoay tròn tay phải đánh ra phía trước.

Oanh!

Cả người Diệp Huyền mang kiếm trong nháy mắt đã lui hơn trăm trượng.

Mà chuôi Tiên Linh kiếm trong tay Diệp Huyền đã có vết rạn.

Cổ Liêm liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Không thể không nói, ngươi quả thực rất yêu nghiệt, đáng tiếc, còn thiếu rất nhiều.

Thanh âm vừa dứt, hắn bước ra phía trước một bước, một bước này hạ xuống, không gian xung quanh Diệp Huyền run lên kịch liệt, cùng lúc đó, một đạo tàn ảnh chợt lóe lên từ giữa sân.

Nhanh!

Nhanh đến mức mắt trần căn bản không thể thấy được!

Dù cho Diệp Huyền có kiếm nhãn, cũng không thể nhìn thấy một chút quỹ tích tốc độ của đối phương!

Nhất định phải dốc toàn lực!

Oanh!

Một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, một chớp mắt khi cỗ khí tức này xuất hiện, không gian xung quanh hắn lập tức uyển như sóng nước dập dờn, nổi lên từng cơn sóng gợn.

Chư Thần Bộ!

Đối mặt với cường giả cấp bậc như Cổ Liêm, Diệp Huyền trực tiếp vận dụng Chư Thần Bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận