Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1697: Coi như bằng hữu đi

Trong mây, Diệp Huyền chậm rãi đi.

Lúc này tầng thứ chín đột nhiên cười nói: “Ngươi lại khiến ta hơi bất ngờ đấy!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Bất ngờ gì??”

Tầng thứ chín: “Ngươi giết bạch y nam tử đó thì sự tình cũng không giải quyết được, không chỉ không giải quyết được mà còn có thể có người mới cường đại hơn đến! Mà người mới tới có lẽ sẽ không nhằm vào ngươi, cũng không nhằm vào Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện như bạch y nam tử này, đúng không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Bây giờ ta cần chút thời gian! Giết hắn ta thì thời gian của ta sẽ trở nên cấp bách hơn! Giữ hắn ta lại, ta có thể có thêm thời gian!”

Tầng thứ chín: “Đây chỉ là kế tạm thời.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!”

Tăng thực lực!

Diệp Huyền đi tới dưới Trích Tiên thành, ngẩng đầu nhìn lại: “Đi ra!”

Lúc trước chuyện Lý Mộ Bạch tương trợ Phệ Linh tộc, sao hắn có thể quên?

Nơi này có một vị Trích Tiên tên là Lý Mộ Bạch.

Người này chính là Lý Mộ Bạch.

Người có thể giết hắn cũng không ít!

Diệp Huyền nói: “Xuất đao đi!”

Thực lực của hắn bây giờ nói yếu cũng không yếu, ít nhất ngoại trừ cường giả đỉnh cấp trong thế gian ra thì người bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Người giúp Diệp Huyền hắn, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, người hại Diệp Huyền hắn, hắn cũng ghi nhớ trong lòng.

Diệp Huyền cũng không lập tức trở lại Vô Biên Địa Hạ thành, hắn đi tới Trích Tiên thành.

Nhưng nói mạnh cũng không phải mạnh lắm!

Một lát sau, một nam tử trung niên bước ra.

Trong nháy mắt xuất đao đó, một đạo đao mang phóng vọt lên trời, lọt thẳng vào tầng mây, cùng lúc đó, một đạo đao mang cũng vọt thẳng tới trước mặt Diệp Huyền!

Có một số việc hắn không quên.

Một đao này phảng phất như muốn chia cắt thiên địa ra!

Lý Mộ Bạch nhìn Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: “Chưa từng nghĩ tới, mấy tháng không gặp, ngươi lại đạt tới trình độ như vậy!”

Lý Mộ Bạch gật đầu, lòng bàn tay hắn ta mở ra, một thanh trường đao đột nhiên xuất hiện trong tay. Ngay sau đó, hắn ta bước về phía trước, rút đao chém một cái.

Dù sao hắn cũng đã chân chính Nhập Phàm!

Lý Mộ Bạch nhìn bóng lưng Diệp Huyền xa xa với vẻ hơi mờ mịt, thần hồn câu diệt!

Diệp Huyền không đi vào mà ở ngoài cửa ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Tiền bối, tình hình bây giờ của nàng ấy thế nào rồi?”

Máu bắn tung tóe!

Nói đến đây hắn ta không nói tiếp nữa.

Ngay khi một đao đó tới đỉnh đầu Diệp Huyền còn nửa trượng, một thanh kiếm đột nhiên xuyên qua cổ họng Lý Mộ Bạch.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta tin nàng ấy!”

Tầng thứ chín nói: “Ngươi tự tin như vậy sao?”

Diệp Huyền cười nói: “Nàng ấy chắc chắn sẽ thành công!”

Diệp Huyền xoay người rời đi.

Tầng thứ chín nói: “Không biết!”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Ý ngươi là sao?”

Tầng thứ chín nói: “Nàng ta bắt đầu tìm hiểu Luân Hồi, nếu có thể thành công, tự nhiên sẽ bước vào Luân Hồi cảnh, còn nếu thất bại...”

Bây giờ hắn ta đã không thể so được với thực lực của Diệp Huyền!

Mà lúc này, Diệp Linh còn đang bế quan chạy nước rút để đột phá Luân Hồi cảnh.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất sau đó tiến vào Giới Ngục tháp, hắn đi tới lầu năm, đây là nơi Diệp Linh ở.

Sau khi chém giết Lý Mộ Bạch, Diệp Huyền trở lại Vô Biên Địa Hạ thành, hắn đi tới tiệm cầm đồ của Tiểu Đạo nhưng Tiểu Đạo chưa trở về.

Tầng thứ chín nói: “Có một chuyện phải nói với ngươi.”

Diệp Huyền hỏi: “Gì vậy?”

Tầng chín nói: “Vấn đề cảnh giới bây giờ của ngươi!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Bây giờ hắn là Nhân Quả cảnh, hơn nữa lên trên chính là Luân Hồi cảnh.

Nhưng hắn biết bước này rất khó vượt qua!

Tầng thứ chín nói: “Cảnh giới của ngươi vẫn còn thiếu sót, còn cần tăng lên.”

Diệp Huyền gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ đi tìm kiếm tốt!”

Tầng thứ chín nói: “Luân Hồi cảnh phải ngộ nhiều hơn, có điều, sợ là tiểu gia hoả ngươi không có tâm ngồi xuống mà ngộ cho đàng hoàng thôi.”

Phục Ách đột nhiên nói: “Tiểu hữu, Ác Ma Chi Dực ngươi có hàng phục được không?”

Diệp Huyền chỉ cười mà không nói lời nào.

Phục Ách nhìn hắn rồi cười nói: “Bằng hữu của Tiểu Đạo cô nương cũng không nhiều lắm!”

Bằng hữu !

Diệp Huyền cười nói: “Coi như bằng hữu đi!”

Nói xong hắn ta dừng một chút sau đó hỏi: “Tiểu hữu rất thân quen với Tiểu Đạo cô nương sao?”

Ngay sau đó, một nam tử đột nhiên bước vào.

Diệp Huyền nhìn nam tử, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Phục Ách!

Ác ma đó!

Phục Ách thấy Diệp Huyền cũng sửng sốt nhưng hắn ta rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cười nói: “Tiểu hữu, ngươi cũng ở đây à?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta đang chờ Tiểu Đạo cô nương!”

Phục Ách nhìn thoáng qua bốn phía: “Tiểu Đạo tiền bối không có ở đây sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nhưng hẳn là sắp về rồi! Ngươi cũng đến tìm nàng ta à?”

Phục Ách cười nói: “Đúng vậy, tới tìm nàng ta đổi chút đồ!”

Diệp Huyền: “...”

Tầng thứ chín nói: “Đừng suy nghĩ nhiều! Ta chính là người của thời đại này, về phần ta là ai, hiện giờ người còn biết ta hẳn là rất ít ỏi, ta cũng không có hứng thú tán gẫu những thứ này, ngươi quản tốt chính ngươi đi!”

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền lại hỏi: “Tiền bối, thời đại của ngươi là gì?”

Chờ sau khi Tiểu Đạo trở về, hắn còn phải đi chiến trường cổ một chuyến!

Chiến trường cổ.

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Quả thật là thế!”

Diệp Huyền gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận