Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 639: Cổ Liêm Cung Nghênh

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng chân trời, ngay sau đó, một đạo kiếm quang trực tiếp trảm lên phía trên đạo quyền ấn kia.

Oanh!

Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt!

Mà Diệp Huyền phía dưới càng liên tục lùi lại, vừa lui, lui xa trọn vẹn hơn trăm trượng!

Diệp Huyền vừa dừng lại, nam tử trung niên kia lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn không xa!

Nam tử trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Huyền, trên mặt hắn, mang theo một nụ cười:

- Không tệ không tệ, cứng rắn tiếp một quyền của ta, cũng chỉ chịu một vết thương nhỏ mà thôi, không tệ!

Nói xong, hắn đột nhiên nắm chặt tay phải, trong nháy mắt, một cỗ quyền ý cường đại xuất hiện ở bốn phía, toàn bộ không gian vì đó mà run rẩy dữ dội một hồi.

Oanh!

Một tiếng kiếm reo vang vọng chân trời!

- Đây là thần thông thuật gì? Có chút lợi hại a!

Ông!

Đối mặt nam tử trung niên trước mắt này, hắn không dám có lòng khinh thị, trực tiếp thi triển ra Vô Địch Kim Thân!

- Quả thật có chút yêu nghiệt!

Phía dưới, Diệp Huyền biến sắc, tay phải của hắn nắm chặt chuôi kiếm, hai cỗ kiếm ý tựa như nước suối tràn vào trong vỏ kiếm, cùng lúc đó, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên phát tán ra từ trong cơ thể hắn.

Theo tiếng kiếm reo này vang lên, một đạo kiếm quang tàn nhẫn trảm xuống từ trên không, một kiếm này chém xuống, vùng không gian trên đỉnh đầu nam tử trung niên kia trực tiếp trở nên vặn vẹo.

Trên không, nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt có một tia kinh ngạc:

Vô Địch Kim Thân!

Diệp Huyền vọt lên từ dưới mặt đất, trên không, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém ra một trảm.

Oanh!

Diệp Huyền không nói nhảm, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái.

Không gian xung quanh run lên kịch liệt, đạo kiếm quang của Diệp Huyền bị cỗ lực lượng này mạnh mẽ bức ngừng, cùng lúc đó, Diệp Huyền trên không trung liên tục lùi lại, thế nhưng, không lui được mấy bước hắn đã nhanh chóng ngừng lại, ngay sau đó, hắn vội xông về phía trước, sau đó lại trảm xuống dưới một kiếm.

Phía dưới Diệp Huyền, nam tử trung niên mỉm cười:

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên đấm lên phía trên một quyền.

- Kiếm kỹ không tệ!

Thuấn Không Nhất Kiếm!

Nói xong, chuôi kiếm kẹp giữa hai ngón tay của hắn đột nhiên bay ra, chém thẳng về phía Diệp Huyền cách đó không xa.

Oanh!

Sau khi dừng lại, Diệp Huyền nhìn thoáng qua cánh tay của bản thân, giờ phút này, cả cánh tay của hắn đã rạn nứt, máu tươi đang không ngừng tuôn ra.

Nam tử trung niên đưa tay đấm ra một quyền, nơi một quyền này hạ xuống, không gian trực tiếp lõm vào, vô cùng doạ người!

- Khó trách lúc trước Độc Cô gia muốn diệt sát ngươi không tiếc bất cứ giá nào, ngươi quả thực phải chết, không chết, chúng ta không yên lòng a!

Nam tử trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Huyền:

Trong lòng Diệp Huyền run lên, lực lượng của người này cực kỳ khủng bố!

Một tiếng nổ vang kinh thiên vang vọng lên ở phía chân trời, mà nam tử trung niên phía dưới Diệp Huyền đang liên tục lùi lại gần mười trượng, hắn vừa dừng lại, không gian phía sau hắn trực tiếp nổ tung, cùng lúc đó, từ bên trong không gian trước mặt hắn, một thanh phi kiếm không chút dấu hiệu nào bay ra, tốc độ cực nhanh!

Nhanh!

Tốc độ của một kiếm này cực nhanh, còn nhanh hơn một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền!

Diệp Huyền giật mình trong lòng, không dám khinh thường, tay phải của hắn duỗi ra phía trước, sau đó dụng lực nắm lại, vừa nắm, trực giác nắm chặt thanh kiếm kia, nhưng mà, lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó lại chấn cho hắn liên tục lùi lại phía sau, vừa lui, trực tiếp lui xa trăm trượng!

Nhìn thấy một kiếm này, nam tử trung niên mỉm cười:

- Khó trách ngay cả Vô Thượng Chi Cảnh cũng không thể làm gì ngươi, xác thực không tầm thường.

Khóe miệng nam tử trung niên nổi lên một nụ cười:

Thanh âm vừa dứt, hai ngón tay của hắn nhẹ nhàng kẹp lại, vừa kẹp lại, kiếm quang trước mặt hắn lập tức biến mất, mà ở giữa hai ngón tay của hắn, là kiếm của Diệp Huyền.

Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đè ép xuống, trong nháy mắt, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa đột nhiên bao phủ xuống từ trên không, giờ khắc này, phảng phất như trời muốn sập, vô cùng doạ người!

Phía dưới, khóe mắt Diệp Huyền nhảy động một hồi, sau một khắc, hắn trực tiếp quay người trốn vào bên trong Vô Gian luyện ngục.

Trên không, nam tử trung niên ngây ngẩn cả người.

Chạy?

Thế mà trực tiếp chạy?

Trên không, nam tử trung niên yên lặng một chớp mắt, sau đó trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở bên trong Vô Gian luyện ngục.

Nhưng mà, hắn vừa mới tiến Vô Gian luyện ngục, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Trên lòng bàn tay của người áo đen, một thanh kiếm đang lơ lửng!

Vừa nhìn thấy thanh kiếm này, vẻ mặt nam tử trung niên lập tức biến đổi, trong mắt hắn, là ngưng trọng, còn có kiêng kị!

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua người áo đen, tay phải chậm rãi nắm chặt:

- Nhìn thấy bản chủ, còn có thể vững chắc võ đạo chi tâm, ngươi cũng xem như không tệ.

Nơi xa, người áo đen đột nhiên nói:

Bản thân vậy mà kém chút nữa bị một thanh kiếm phá vỡ võ đạo chi tâm?

Nam tử trung niên khẽ buông lỏng trong lòng, lúc hắn nhìn về phía thanh kiếm kia lần nữa, trong mắt là vẻ kiêng dè nồng đậm.

Vừa tiến lên, khí tức của hắn trong nháy mắt lại tăng cường rất nhiều!

- Không biết các hạ là thần thánh phương nào!

Đối diện, người áo đen bước ra phía trước một bước, một bước này, rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ khí tức gợn sóng gì.

Mà vẻ mặt nam tử trung niên lại vô cùng đề phòng, bởi vì hắn biết, nhiều khi, có một vài cường giả đã đạt đến cấp độ phản phác quy chân, mỗi tiếng nói cử động, đều ẩn chứa thiên địa đại đạo.

Mặc dù giờ phút này, hắn cũng không cảm nhận được Đại Đạo khí tức gì, nhưng hắn vẫn không dám có chút chủ quan.

Càng bình phàm, có nghĩa càng bất phàm!

Đúng lúc này, thanh kiếm trước mặt người áo đen kia đột nhiên khẽ run lên.

Nhìn thấy chuôi kiếm này, nam tử trung niên biến sắc, kìm lòng không được lui về sau hai bước, mà vừa lui, khí tức trên người hắn lập tức yếu đi rất nhiều.

Phát giác được một màn này, đồng tử của nam tử trung niên khẽ co rụt lại, trong lòng hoảng hốt, bản thân làm sao có thể bị một thanh kiếm bức lui?

Thế là, hắn lại bước ra phía trước hai bước!

Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:

- Ta đã nói, người cuồng vọng giống như Diệp Huyền, nếu sau lưng hắn không có người, làm sao hắn có thể sống đến thời khắc này?

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào người áo đen, một lát sau, hắn mỉm cười:

Nam tử trung niên: "..."

- Lại tiến lên phía trước một bước, bản chủ cho ngươi thần hồn câu diệt!

Nơi xa, người áo đen nói khẽ:

- Không biết các hạ xưng hô thế nào?

Người áo đen nói:

- Tên chẳng qua chỉ là một danh hiệu, biết lại thế nào? Không biết lại thế nào? Nghe, ngươi cứ trở về chờ đợi, năm ngày sau, bản chủ sẽ đi cùng tên đệ tử không hăng hái của ta, đích thân tới Cổ gia, khi đó, sư đồ ta và Cổ gia nên có một cái kết triệt để.

Nghe vậy, nam tử trung niên híp lại hai mắt:

- Ngươi muốn đi đến Cổ gia ta?

Người áo đen nói:

- Không được?

Nam tử trung niên trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Năm ngày sau, Cổ Liêm ta ở Cổ gia cung nghênh đón các hạ ghé thăm!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau khi Cổ Liêm đi, người áo đen xoay người chạy.

Người áo đen này, dĩ nhiên chính là Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận