Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 872: Điên Cuồng

Trong một mảnh tinh không vô tận, một thanh kiếm xuyên nhanh, tốc độ của kiếm rất nhanh, nó một đường xuyên qua không biết bao lâu, cuối cùng, nó đi đến phía trên một hòn đảo nhỏ.

Chính giữa đảo nhỏ, nơi đó có một nữ tử váy trắng đang ngồi.

Nàng đang đánh cờ!

Nữ tử váy trắng nâng một viên cờ trắng rồi đặt xuống, một lát sau, trên bàn cờ, một viên cờ đen lặng yên đặt xuống.

Theo viên cờ đen này rơi xuống, thế cờ lập tức phân thắng bại.

Nữ tử váy trắng yên lặng.

Lúc này, quân cờ trên bàn cờ đột nhiên biến mất, một hàng chữ xuất hiện ở trên đó: Đại đạo 50, thiên diễn 49, nhân độn thứ nhất...

Nhìn hàng chữ trên bàn cờ kia, nữ tử váy trắng rơi vào trong trầm mặc.

- Hắn vẫn tốt?

Thanh kiếm kia đột nhiên chỉ chỉ phía bên phải, rõ ràng, muốn nữ tử váy trắng đi cùng nó.

Lúc này, chuôi kiếm bên cạnh nàng bay đến trước mặt nàng, khẽ rung động, dường như đang kể lại chuyện gì.

Nữ tử váy trắng yên lặng một lát, sau đó nàng đột nhiên nhìn về phía một đóa hoa nhỏ cách đó không xa, hoa kiều diễm, rất là đẹp mắt.

- Đại Đạo chính là nhân sinh, mà nhân sinh như ván cờ, hoặc là làm quân cờ, hoặc là làm người đánh cờ.

Nói xong, nàng nhìn về phía đóa hoa nhỏ kia, cười nói:

Lúc này, thanh kiếm cách đó không xa kia chậm rãi bay tới bên cạnh nữ tử váy trắng, nó cứ nhẹ nhàng trôi nổi như vậy, không hề quấy rầy nữ tử váy trắng.

Nữ tử váy trắng lại lắc đầu:

Thanh âm vừa dứt, tay ngọc của nàng nhẹ nhàng quét qua, hàng chữ kia biến mất không thấy gì nữa.

Qua rất lâu, nữ tử váy trắng đột nhiên cười khẽ:

Kiếm rung động, có tiếng kiếm reo thanh thúy vang vọng.

Kiếm khẽ run lên, dường như đang nói điều gì.

Sau một hồi, nữ tử váy trắng mỉm cười, nói khẽ:

Nữ tử váy trắng cười nói:

- Ta đã cho hắn một con đường, đoạn đường tiếp theo, nên là tự hắn đi.

- Đóa hoa được người che chở, chịu không nổi gió táp mưa sa.

- Đi giết người.

- Đi đâu?

Hỗn Độn Vũ Trụ, Trật Tự thành.

Nói xong, nàng nắm chặt thanh kiếm trước mặt, sau đó đi đến phía chân trời nơi xa.

Bên trong Thần Võ thành có tinh vực truyền tống trận, mà nhờ có tinh vực truyền tống trận này, có thể nói toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ đã trở nên phi thường nhỏ.

- Đại Đạo, là tự đi ra, không phải là được người bảo hộ ra.

Cường giả Đường tộc đi đến Thần Võ thành, cũng đã dùng loại trận pháp này.

Loại truyền tống trận này là vô cùng kinh khủng, từ Nam Hoang vực đến Bắc Hoang vực, không đến nửa khắc đồng hồ!

Mà từ quyển sách "Nhìn Thế Giới", Diệp Huyền cũng biết được, ngoại trừ tinh vực truyền tống trận, còn có một loại trận pháp truyền tống cao cấp hơn: Siêu Thời Không Truyền Tống Trận.

Trên đường, kiếm đang khẽ run, dường như đang nói điều gì.

Trật Tự thành ở Bắc Hoang giới, thuộc phạm vi thế lực của Trật Tự Minh.

Diệp Huyền đi đến Bắc Hoang giới, cũng chỉ dùng thời gian không đến nửa ngày.

Bởi vì có truyền tống trận xuyên qua tinh vực!

Nữ tử váy trắng nhìn về phía phần cuối tinh không, mỉm cười nói:

...

Mà trên bàn cờ trên hòn đảo nhỏ kia, lại có một hàng chữ lặng yên xuất hiện: Đạo bất khả ngôn, đạo bất khả thuyết, đạo khả đạo, phi thường đạo...

Thanh âm vừa dứt, cả người nàng đã biến mất không thấy gì nữa.

Nhưng mà, loại trận pháp này cũng là tiêu hao cực lớn, thế lực bình thường căn bản không chịu đựng nổi.

Diệp Huyền nhìn toà Trật Tự thành phía xa kia, trong đầu xuất hiện những thông tin liên quan tới Trật Tự thành.

Trật Tự thành, đây đã từng là đô thành của Trật Tự Minh, cũng là tòa thành phồn hoa nhất toàn bộ Bắc Hoang giới, nhưng bây giờ đã không còn nữa.

Bởi vì Trật Tự Minh đã dời đô, dời đến phía trên Đăng Thiên sơn mạch ở phía bắc Bắc Hoang giới, đô thành hiện tại là Đăng Thiên thành, tòa thành thần bí nhất Bắc Hoang giới lúc này.

Sở dĩ nói là thần bí, là bởi vì Trật Tự Minh không cho phép bất kỳ người ngoài nào đi tới Đăng Sơn thành!

Bởi vậy, nơi đó lộ ra đặc biệt thần bí.

Mà Trật Tự thành, mặc dù đã không còn là đô thành của Trật Tự Minh, thế nhưng nơi này vẫn như cũ không mất đi phồn hoa.

Cả tòa Trật Tự thành, khắp nơi tràn ngập một cỗ khí tức lịch sử.

Cổ lão!

Hắn đã khổ luyện liên tục sáu bảy canh giờ, không thể không nói, đối luyện với người gỗ này rất sung sướng!

Ngày thứ hai, Diệp Huyền đột nhiên tê liệt ngồi dưới đất.

Diệp Huyền cứ luyện như vậy, một lần lại một lần.

Đương nhiên, nếu hắn dùng đến át chủ bài và Trấn Hồn Kiếm, khẳng định là người gỗ này không phải đối thủ của hắn.

Mặc dù hiện tại hắn đã đạt đến Vạn Pháp cảnh, thế nhưng, khi giao chiến với người gỗ này, nếu không thi triển một vài kiếm kỹ mạnh mẽ, hắn vẫn bị áp chế một chút!

Diệp Huyền bắt đầu dùng mộc kiếm đối luyện với người gỗ.

Ngoài ra, hắn còn cảm nhận được một điểm, trong thành này, có mấy đạo khí tức cường đại mịt mờ.

Một lát sau, Diệp Huyền tìm đến một khách sạn, trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên giường, sau đó cả người tiến vào Giới Ngục tháp.

Tu luyện!

Mặc dù thực lực của hắn đã mạnh hơn trước kia, thế nhưng, hiện tại kẻ địch hắn gặp phải cũng càng thêm cường đại so với trước kia!

Hiện tại, hắn cần phải tăng cao thực lực!

Diệp Huyền tìm tới người gỗ kia, bắt đầu đối luyện!

Điểm cường đại của người gỗ này nằm ngay trong kiếm pháp cận chiến cực kỳ tinh diệu, giao thủ cận thân với người, có lực áp chế cùng với lực uy hiếp trí mạng!

Mà hiện tại, trên phương diện cận chiến hắn vẫn còn thiếu hụt vô cùng lớn.

Hiện tại, hắn mạnh về phi kiếm, thế nhưng kiếm thuật lại rất kém cỏi.

Hai bên đường phố trong thành, người đến người đi, đều là võ giả, thậm chí trong đó còn có một vài khí tức rất mạnh mẽ.

Trên đường phố, Diệp Huyền chậm rãi đi, giờ phút này, hắn khoác lên một bộ trường bào màu đen, còn mang một chiếc mũ có màng che màu đen, tăng thêm Hỗn Độn Chi Khí ẩn nấp khí tức kiếm tu, người bình thường căn bản không phát hiện ra hắn.

Trên phương diện tình báo, những thế lực lớn này vẫn vô cùng ưu tú.

Hơn nữa, hắn biết, tin tức hắn muốn tới Trật Tự thành này, khẳng định là Trật Tự Minh này đã biết được.

Diệp Huyền cũng không quang minh chính đại tiến vào Trật Tự thành, hắn đánh không lại Đường tộc, càng đánh không lại Trật Tự Minh này.

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền.

Hắn có cảm giác giống như vật lộn với người lúc còn ở Thanh Thành kia!

Tranh đấu khi còn ở Thanh Thành kia, đó chính là cận chiến liều mạng, phản ứng chậm một chút, có khả năng sẽ mất mạng ngay.

Loại hoàn cảnh kia, tranh chính là cực hạn, đấu chính là lá gan!

Mà bây giờ, giao thủ với người gỗ này, một lần nữa hắn cảm nhận được loại cảm giác này.

Rất điên cuồng!

Hết sức kích thích!

Sơ sẩy một chút, không phải chết chính là trọng thương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận