Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 637: Trước Thần Môn, Nhất Chỉ Đoạn Thần Hồn!

Diệp Huyền về tới Vô Gian luyện ngục, trong tầng thứ chín, hắn vừa tới tầng thứ chín, một bóng người xinh đẹp đã lao vào trong ngực hắn

Diệp Linh!

Diệp Linh lúc này đã thức tỉnh.

Diệp Linh ôm thật chặt Diệp Huyền, khóc như mưa. Cách đó không xa, Độc Cô Huyên yên lặng nhìn hai huynh muội.

Diệp Huyền vỗ nhẹ lưng Diệp Linh, cười nói:

- Đừng khóc, có ca ở đây!

Diệp Linh không ngừng cọ đầu vào ngực Diệp Huyền, cọ nước mắt nước mũi lên áo Diệp Huyền. . . .

Qua rất lâu, cảm xúc của Diệp Linh dần dần ổn định lại, lúc này, Độc Cô Huyên đi tới, Diệp Linh cũng trốn ra sau lưng Diệp Huyền, không nhìn Độc Cô Huyên.

- Cổ gia?

Độc Cô Huyên trầm giọng nói:

Độc Cô Huyên trầm giọng nói:

- Vì sao?

Diệp Huyền nói:

- Vật này, ngươi năm xưa đạt được ở nơi nào?

Nhìn thấy cảnh này, Độc Cô Huyên cười khổ, thu tay về, nói:

- Mặc dù Độc Cô gia và Cổ gia đều được gọi là một trong ba đại thế gia, nhưng mà, thực lực Độc Cô gia lại thua xa Cổ gia. Mà năm đó, sở dĩ Cổ gia yêu cầu ta gia nhập Cổ gia bọn họ, mục đích thực sự chính là hi vọng thu hoạch được món bảo vật trên người ta. Mà bây giờ, bọn họ biết được món chí bảo kia ở trên người của ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Đã chết gần hết.

- Độc Cô gia như thế nào?

Diệp Huyền có phần không hiểu, nói:

Độc Cô Huyên im lặng một lát, sau đó nói:

- Phải cẩn thận Cổ gia!

- Ngày sau sẽ nói cho ngươi biết, được chứ?

Diệp Huyền hiếu kỳ nói:

Đối với lai lịch vật trước mặt, hắn vô cùng tò mò, hắn biết, món bảo vật của hắn lúc trước đều nằm trong tay Độc Cô Huyên.

- Trễ rồi.

- Rời khỏi Thiên Vực, đi xa xa, được không?

Hơn nữa, Độc Cô gia chưa diệt, hắn sẽ không đi.

- Được.

- Nhân loại.

Diệp Huyền gật đầu, nói:

Diệp Huyền lãm đạm nói:

- Sư tôn ngươi còn chưa tới?

Ba người Diệp Huyền nhìn về phía tiểu yêu thú, tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:

Độc Cô Huyên đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn thoáng qua huynh muội Diệp Huyền, nói khẽ:

Độc Cô Huyên nhìn thoáng qua huynh muội Diệp Huyền, vẻ mặt đầy phức tạp, trong lòng càng áy náy. Lúc này, nàng càng hy vọng món chí bảo kia không nằm trên người Diệp Huyền, nếu như không có món chí bảo kia, có lẽ Diệp Huyền sẽ không xuất chúng như thế, thế nhưng, cũng không có nhiều phiền phức như vậy.

Kỳ thật, chính nàng cũng đánh giá thấp giá trị của món bảo bối kia rất nhiều.

Đúng lúc này, tiểu yêu thú nằm cách đó không xa đột nhiên nói:

Diệp Huyền lắc đầu, nói:

Mặc kệ hắn chạy trốn tới đâu, những thế lực này đều không bỏ qua cho hắn.

Người đánh chủ ý lên người hắn, nhiều lắm.

Hắn tự nhiên biết, hắn hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là rời khỏi nơi này, đáng tiếc là, hắn biết rõ, nếu hắn mang theo Diệp Linh cùng Độc Cô Huyên đi ra ngoài, nhất định sẽ lọt vào vây công.

- Làm sao?

Tiểu yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:

- Những ngày này, ta vẫn đang nghĩ, tại sao nàng thu một nhân loại làm đệ tử? Việc này tuyệt đối không thể nào! Hơn nữa, nàng và ngươi không phải người cùng một thời đại, bởi vậy, ngươi tuyệt đối không thể nào là đệ tử của nàng.

Nói xong, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện khắp bốn phía.

Độc Cô Huyên biến sắc, vội vàng ngăn cản trước mặt hai huynh muội Diệp Huyền.

Diệp Huyền lại giữ chặt Độc Cô Huyên, sau đó đi tới trước mặt tiểu yêu thú, tiểu yêu thú lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi xác định ta không phải đệ tử của nàng?

Tiểu yêu thú nói:

- Chứng minh cho ta xem!

Nhìn thấy tiểu yêu thú này, trong mắt Cổ Hưu tràn đầy vẻ kiêng dè. Yên lặng một lúc, trong tay Cổ Hưu cầm một trái cây to bằng nắm tay, trái cây vừa xuất hiện, một mùi thơm bao phủ khắp tầng thứ chín.

Cổ Hưu nhìn lên người tiểu yêu thú đang co ro trong góc.

Người này chính là Cổ Hưu lúc trước đi vào Độc Cô gia.

Khi Diệp Huyền vừa dứt lời, một lão giả áo bào trắng đột nhiên đi xuống tầng thứ tám.

- Bọn họ tới!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Trước thần môn, nhất chỉ đoạn thần hồn.

Diệp Huyền ngây người, sau đó nhìn về phía tiểu yêu thú, nói:

- Trước thần môn, nhất chỉ đoạn thần hồn.

Nghe Diệp Huyền nói thế, sắc mặt tiểu yêu thú thay đổi, nó liên tục lùi lại, trực tiếp lùi vào trong góc, nó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt không có sát ý như trước đó, chỉ còn lại hoảng sợ.

Diệp Huyền thở dài, nói:

- Giản cô nương, xem ra ngươi trước kia không phải người lương thiện!

Giản Tự Tại không nói gì.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên.

Có khí tức mạnh mẽ!

Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, vào lúc này, Giản Tự Tại đột nhiên nói:

Sắc mặt Diệp Huyền biến thành màu đen, xem ra, việc này chỉ có thể dựa vào chính mình giải quyết!

Giản Tự Tại không có trả lời.

- Giản cô nương, giúp một chút thôi!

Nội tâm Diệp Huyền nói thầm:

Vừa dứt lời, một cỗ khí tức cường đại trực tiếp bao phủ Diệp Huyền.

Ở cách đó không xa, con tiểu yêu thú trực tiếp nhìn về phía trái cây này, trong mắt nó xuất hiện một tia tham lam.

Cổ Hưu đưa trái cây tới trước mặt tiểu yêu thú, cười nói:

- Tiền bối, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của Cổ gia chúng ta, mong rằng vui vẻ nhận cho!

Tiểu yêu thú nhìn thoáng qua Cổ Hưu, sau đó cầm lấy trái cây kia.

Nhìn thấy cảnh này, Cổ Hưu bắt đầu tươi cười, tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, nói:

- Diệp Huyền, cho ngươi một con đường sống, không biết ngươi có đi hay không.

Diệp Huyền cười hỏi:

- Đường sống gì?

Cổ Hưu nói:

- Giao ra món thần vật kia, Cổ gia ta thả ba người các ngươi một con đường sống.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, nói:

- Không được. Bởi vì, các ngươi chắc chắn sẽ không cho chúng ta đường sống.

Cổ Hưu híp mắt lại, nói:

- Xem ra, ngươi muốn tìm cái chết.

Vừa dứt lời, tay phải hắn mở ra, một cổ lực lượng cường đại hội tụ trong lòng bàn tay của hắn

Diệp Huyền nheo mắt, sau đó chắp tay trước ngực, nói:

- Sư phụ vô địch, nhanh tới cứu ta. . .

Nghe thấy Diệp Huyền nói thế, sắc mặt tiểu yêu thú ở cách đó không xa thay đổi, ngay lập tức, nó đã xông thẳng về phía Cổ Hưu. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận