Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1580: Nhân quả

Dị Thú kinh!

Lúc này thì Diệp Huyền hiểu rồi.

Người trước mắt hắn từng bị tiên tri phong ấn, còn nàng tìm tới hắn với mục đích giải trừ phong ấn!

Dị Thú kinh được giải trừ phong ấn, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là tất cả dị thú và người ở nơi này đều có thể ra ngoài!

Đây là một chuyện vô cùng lớn!

Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm trọng vô cùng, từ trước đến nay hắn toàn đi lừa người khác, thế mà bây giờ lại bị một cuốn sách lừa!

Hiện giờ Diệp Huyền không nghĩ đến việc thế giới bên ngoài sẽ như thế nào, hắn chỉ nghĩ xem mình sẽ như thế nào!

Diệp Huyền liếc nhìn hồng y nữ tử, nói: “Xét về lí thì ta đã cứu ngươi, ngươi không phải là một kẻ lấy oán báo ơn đâu nhỉ?”

Hồng y nữ tử phẫn nộ nói: “Tất cả người ở bên ngoài đều đáng chết! Nhất là cái tên tiên tri kia, dựa vào đâu mà hắn ta lại phong ấn ta? Dựa vào đâu chứ?”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền không hiểu, hỏi: “Tại sao?”

Hắn đang gọi tầng thứ chín!

Diệp Huyền cạn lời.

Thực lực của nữ nhân này chắc chắn có thể đè bẹp hắn!

Diệp Huyền nói: “Ban đầu hắn ta có thể hủy diệt ngươi, thế nhưng hắn ta không làm như thế mà chỉ phong ấn ngươi.”

Thấy Tầng thứ chín không đáp lời, hắn định nói tiếp thì đúng lúc ấy, tầng thứ chín bỗng nhiên lên tiếng: “Ta không!”

Diệp Huyền thầm nói trong lòng: “Tiền bối, ngươi có đó không?”

Hồng y nữ tử bỗng nói một cách ác độc: “Ta là một kẻ như vậy đấy!”

Sắc mặt hồng y nữ tử kia dần trở nên dữ tợn: “Ngươi nói xem, hắn ta dựa vào đâu mà có thể phong ấn ta?”

Lúc này, hồng y nữ tử kia đột nhiên mỉm cười. Nụ cười của nàng quả thực vô cùng đáng sợ. Nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Ban đầu ta chỉ muốn thử xem sao chứ không nghĩ là ngươi lại thực sự có thể giải trừ phong ấn. Xem ra là ông trời đang giúp ta.”

Diệp Huyền thở dài một hơi, đáp: “Ngươi muốn ta nói thật à?”

Hồng y nữ tử phẫn nộ: “Đó là do hắn ta ngu!”

Sự thật chứng minh, nhiều khi đừng có nhân từ quá, bởi lẽ theo quan điểm của người khác, sự nhân từ của ngươi chính là ngu ngốc.

Hồng y nữ tử bỗng nhiên nói: “Ta nhốt ngươi lại, ngày nào cũng cho ngươi đồ ăn đồ uống, như thế thì ngươi có bằng lòng không?”

Lần này thì nàng không tức giận nữa, sắc mặt cũng dần bình tĩnh hơn. Một lát sau, nàng khẽ nói: “Ngươi nói đúng, chẳng dựa vào gì cả, chỉ dựa vào việc hắn ta mạnh hơn ta, chỉ dựa vào việc ta không đánh thắng được hắn ta, thế nên ta bị phong ấn là đáng đời!”

Hồng y nữ tử đột nhiên lắc đầu và cười: “Mấy năm nay, ngày nào ta cũng sống trong oán hận nên mới khiến mình ra nông nỗi này. Lúc này lời ngươi nói đột nhiên khiến ta thức tỉnh, ta oán hận gì chứ? Thế giới này luôn là cường giả vi tôn, thực lực không bằng người ta thì đáng đời ta thôi.”

Diệp Huyền đáp: “Còn dựa vào đâu được nữa? Dựa vào việc hắn ta mạnh hơn ngươi chứ còn gì nữa! Nắm đấm của hắn ta cứng hơn!”

Nữ nhân này sẽ không ra tay với hắn đấy chứ?

Hồng y nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn: “Nói!”

Nghe vậy, hồng y nữ tử bèn trầm mặc.

Diệp Huyền thở dài một hơi: “Ta không đánh lại được ngươi, như ngày xưa ngươi không đánh lại được tiên tri ấy, chúng ta đều không có lựa chọn, không phải sao?”

Lúc này, hồng y nữ tử bỗng bật cười: “Nhân loại, ngươi nói xem, ta phải làm gì với ngươi đây?”

Hồng y nữ tử chớp mắt, rất rõ ràng là nàng không ngờ Diệp Huyền lại nói như vậy.

Nói đoạn, lệ khí và sát ý trên người hồng y nữ tử dần dần biến mất, gương mặt đáng sợ của nàng cũng bình thường trở lại.

Tuy nhiên, sắc mặt của Diệp Huyền thì càng lúc càng nghiêm nghị hơn.

Kẻ điên không đáng sợ, thứ đáng sợ là một kẻ điên nhưng vẫn giữ được lí trí.

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Ngươi thử nghĩ theo cách khác mà xem, mặc dù hắn ta phong ấn ngươi ở đây, thế nhưng lại không hề làm hại các ngươi, ngược lại còn cho các ngươi rất nhiều linh mạch cực phẩm, để các ngươi có thể trở nên mạnh hơn, các ngươi…”

Hắn không nói thêm gì nữa. Như lời hồng y nữ tử nói, nếu hắn bị hạn chế sự tự do thì chắc chắn hắn sẽ phát điên.

Tự do!

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền liếc nhìn hồng y nữ tử mà thầm mừng, được cứu rồi\.

Lúc này, hồng y nữ tử lại nói: “Nhân loại, nếu ngươi chỉ là một người bình thường thì ta sẽ không làm khó ngươi. Thế nhưng ngươi không phải.”

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Sao ta lại không phải một người bình thường?”

Hồng y nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn: “Bởi vì ngươi là truyền nhân của hắn ta!”

Diệp Huyền chau mày: “Ta là truyền nhân của tiên sinh?”

Hồng y nữ tử mỉm cười lạnh lùng: “Đừng nói tiểu tháp trong người ngươi không phải của hắn ta!”

Diệp Huyền ngạc nhiên, đang định nói gì đó thì hồng y nữ tử bỗng bảo: “Chết thôi mà? Ngươi sợ gì chứ? Tốt xấu gì ngươi cũng là một kiếm tu cơ mà!”

Diệp Huyền phẫn nộ: “Người chết có phải ngươi đâu, đương nhiên ngươi có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy rồi!”

Hồng y nữ tử mỉm cười: “Ngươi có tin vào nhân quả không?”

Nhân quả!

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn tin, nhân quả không phải vận mệnh, vạn sự đều có nhân và chắc chắn cũng có quả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận