Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1610: Linh Tổ

Nhìn thấy Tiểu Phạn gật đầu, sắc mặt lão giả trở nên nghiêm túc.

Nhân loại biết nói dối nhưng Thiên Mạch giả chắc chắn sẽ không nói dối, dù sao thân phận cũng bày ở chỗ này.

Lão giả nhìn Diệp Huyền, thần sắc hắn ta dần dần biến hóa, một lát sau hắn ta nhẹ giọng nói: “Hôm nay các hạ trở về nơi này là có ý tưởng gì?”

Diệp Huyền nhìn lão giả: “Ngươi có biết Ngũ Duy kiếp sắp tới không?”

Lão giả gật đầu: “Tính thời gian chắc là đến rồi.”

Diệp Huyền nói: “Lần này ta tới là muốn làm chút chuyện rồi đối kháng với Ngũ Duy kiếp.”

Đối kháng với Ngũ Duy kiếp!

Lão giả do dự một chút rồi nói: “Các hạ có nắm chắc không?”

Lão giả do dự một chút rồi nói: “Thực lực của dị thú ở đây sợ là không đủ để đối kháng Ngũ Duy kiếp!”

Diệp Huyền nhìn lão giả, không nói gì.

Lão giả vội vàng nói: “Đương nhiên sẽ không!”

Lão giả nhẹ giọng nói: “Cái này cũng đúng.”

Lão giả có chút do dự, sao hắn ta không hiểu ý của đối phương chứ? Nhưng bọn họ không muốn đối địch với Dị Thú Kinh, dù sao nữ nhân đó cũng không đơn giản.

Lão giả gật đầu, nghiêng đầu nhìn lại: “Đi ra đây!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không có gì nắm chắc, hơn nữa Dị Thú Kinh đã muốn làm phản. Không chỉ như thế, nàng ta còn muốn liên hợp với rất nhiều yêu thú hại ta. Hiện giờ thực lực ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, muốn đối phó nàng ta có chút khó khăn!”

Lão giả liếc nhìn hắn, do dự một lát sau đó nói: “Các hạ, mặc dù ta không thể đi với ngươi nhưng ta có một tôn tử không nên thân, để hắn ta đi theo ngươi hiến một phần sức lực cho giới này, ngươi thấy thế nào?”

Lúc này Diệp Huyền lại nói: “Ta cũng không làm khó các hạ, chỉ cần các hạ không liên thủ với Dị Thú Kinh là được.”

Nói xong hắn liếc nhìn lão giả.

Diệp Huyền thấp giọng thở dài: “Không thể nghĩ như vậy, nếu ai cũng nghĩ như ngươi vậy thế giới này sẽ xong rồi. Ngươi xem ta này, thực lực của ta thấp kém như vậy nhưng không phải cũng là vì tương lai của thế giới này mà phấn đấu hay sao?”

Khi nhìn thấy con quái vật khổng lồ này Diệp Huyền ngây ngẩn cả người!

Diệp Huyền gật đầu: “Lần này tới còn có một chuyện nữa, đó chính là dẫn theo một vài dị thú cùng ta đi ra ngoài, ừm, cứu vớt thế giới!”

Vì con quái vật khổng lồ này chính là con cự viên đó!

Nghe vậy trong lòng Diệp Huyền vui vẻ nhưng mặt không đổi sắc: “Dĩ nhiên có thể!”

Hắn ta vừa dứt lời, một con quái vật to lớn đột nhiên đứng dậy ở phía bên phải cách đó mấy trăm dặm.

Diệp Huyền gật đầu: “Trong này tổng cộng có bao nhiêu dị thú?”

Diệp Huyền có chút khó hiểu: “Là ý gì?”

Lão giả nói: “Thần thú, vừa vặn xếp thứ mười, có điều trí tuệ của nàng ta rất cao, bởi vậy cộng thêm trí tuệ của nàng ta mà nói, có thể xếp vào năm vị đứng đầu!”

Lão giả gật đầu: “Nó tên là Lệ Viên, trời sinh tính tình hung ác, tay có thể chống đỡ thiên địa, thích ăn núi lớn, ở trong này nó thuộc về địa thú.”

Lão giả gật đầu: “Chuyện này dĩ nhiên.”

Diệp Huyền nhìn lão giả kinh ngạc nói: “Nó, nó là tôn tử của ngươi sao?”

Diệp Huyền nhìn con khỉ, cười nói: “Lại đây!”

Khỉ!

Nói xong hắn ta nhìn Lệ Viên rồi nói một vài lời mà Diệp Huyền nghe không hiểu, rất nhanh Lệ Viên biến thành một con khỉ chỉ lớn bằng người trưởng thành, nó tung người nhảy lên, trực tiếp rơi xuống trước mặt Diệp Huyền.

“Địa thú?”

Diệp Huyền hơi gật đầu, xem ra chỉ số thông minh cũng vô cùng quan trọng.

Lão giả quay đầu nhìn Lệ Viên: “Tuy rằng nó chỉ là địa thú nhưng thực lực của nó có thể xếp vào mười hạng đầu trong địa thú, chỉ là những năm gần đây linh khí nơi này dần dần biến mất, hơn nữa nó lại không có kỳ ngộ gì nên mới không có tiến hóa.”

Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối, nó đi theo ta cũng không có vấn đề gì, nhưng ngươi phải cam đoan nó sẽ nghe lời ta.”

Lão giả giải thích: “Dị thú nơi này chia làm dị thú bình thường, địa thú, thiên thú, thần thú.”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Huyền Ngoa thuộc loại thú gì?”

Lão giả nói: “Dị thú bình thường hơn một ngàn, địa thú không quá một trăm, thiên thú không quá mười, thần thú thì chỉ có một vị.”

Đây là điều tò mò nhất của hắn trong suốt thời gian qua!

Lệ Viên rất nghe lời, đi thẳng đến bên cạnh Diệp Huyền. Diệp Huyền nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lệ Viên. Lệ Viên cũng không phản kháng. Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền gọi Tiểu Linh Nhi ra. Sau khi Tiểu Linh Nhi xuất hiện, trong mắt lão giả lóe lên một tia kinh ngạc: “Linh!”

Nói xong, dường như hắn ta phát hiện ra gì đó, đồng tử chợt co lại: “Không phải linh bình thường!”

Diệp Huyền nhìn lão giả: “Sao lại nói vậy?”

Lão giả nhìn chằm chằm Tiểu Linh Nhi: “Nàng ta có phải đã từng có được kỳ ngộ gì hay không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Phải.”

Kỳ ngộ của Tiểu Linh Nhi chính là tiểu gia hoả màu trắng trong hộp!

Tiểu gia hoả đó hơi khó lường!

Đặc biệt là huyền khí nàng cho còn đáng sợ hơn hỗn độn chi khí!

Nghe Diệp Huyền nói, trong mắt lão giả hiện lên một tia phức tạp: “Ngày sau nàng ta có thể tiến hóa thành người mang cấp bậc Linh Tổ trong truyền thuyết.”

Diệp Huyền hỏi: “Linh Tổ là gì?”

Lão giả liếc nhìn Diệp Huyền: “Chính là linh khí chi tổ, có thể tùy ý khống chế linh khí trong thiên địa.”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi cũng đang nhìn hắn, nhìn thấy hắn, nàng nhoẻn miệng cười.

Diệp Huyền nở nụ cười: “Còn có loại tử khí đó không?”

Tiểu Linh Nhi gật đầu.

Diệp Huyền chỉ vào Lệ Viên: “Cho nó một chút đi!”

Tiểu Linh Nhi nhìn Lệ Viên rồi búng ngón tay một cái, một luồng tử khí chìm vào trong thân thể Lệ Viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận