Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2390: Trên Ngự Đạo Cảnh là gì?

Nam Tạng lắc đầu: "Cũng bởi nó trân quý nên hắn ta không thể không đổi. Đạo Kinh đó cực kì quan trọng với Đạo Đình, Âm Gian chi chủ cũng hết cách nên mới không thể không đưa nó cho Đạo Đình!"

Đang trong tay Đạo Đình!

Như vậy cũng có nghĩa là nó có khả năng đang nằm trong tay Đạo Tổ!

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Quyển còn lại thì sao?"

A Âm trầm giọng nói: "Địa Ngục tầng thứ mười tám!"

Địa Ngục tầng thứ mười tám!

Vị phá đạo giả đó!

Diệp Huyền trầm mặc.

A Âm nhìn Tam Sinh: "Hắn có ý gì vậy?"

Tam Sinh gật đầu.

Diệp Huyền khẽ nói: "Niệm tỷ không giết đối phương!"

A Âm nhíu mày: "Chỉ vì điều này thôi sao?"

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bỗng nói: "Tam Sinh, Vô Tâm, các ngươi ở lại đây, ta tới Địa Ngục tầng thứ mười tám một chuyến!"

Mà mỗi một tầng đều nhốt một vài ác quỷ đã làm những chuyện ác ôn ở kiếp trước, những ác quỷ này bắt buộc phải chịu trừng trị ở nơi này.

Hắn nhớ Mộ Niệm Niệm từng nói, ban đầu Niệm tỷ cũng muốn giết đối phương, mà sở dĩ nàng có ý nghĩ này có lẽ là bởi Đạo Kinh!

A Âm cạn lời. ...

Nghe vậy, sắc mặt Tam Sinh lập tức thay đổi: "Nơi đó rất nguy hiểm!"

Bởi vì Niệm tỷ biết, hắn ta nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm Đạo Kinh, cường giả thần bí ở Địa Ngục tầng thứ mười tám đó có thể uy hiếp đến hắn, thế nên Niệm tỷ muốn giết đối phương, song nàng đã từ bỏ!

Tam Sinh trầm giọng nói: "Mộ Niệm Niệm... nữ nhân đó làm việc rất chắc chắn. Nếu nàng ta đã không giết người ở Địa Ngục tầng thứ mười tám đó thì chứng tỏ người đó không uy hiếp đến hắn."

Địa Ngục tầng thứ mười tám âm u vô cùng, lạnh thấu xương.

Nói đoạn, hắn bèn biến mất ngay tại chỗ.

Diệp Huyền thấy một nam tử. Nam tử này bị xích sắt đen thui khóa chặt, ở dưới người hắn ta là một ngọn lửa đang cháy.

Diệp Huyền tới Địa Ngục. Địa Ngục này có tổng cộng mười tám tầng, tầng sau còn đáng sợ hơn tầng trước.

Không lâu sau, Diệp Huyền đã tới tầng thứ mười tám.

Diệp Huyền bước về phía nam tử. Lúc này, nam tử đột nhiên ngẩng đầu. Diệp Huyền khẽ chau mày, bởi lẽ lúc này hắn mới nhận ra nam tử này không có mắt!

Diệp Huyền nhìn nam tử, trên người nam tử này không có một chút khí tức nào cả, trông hắn ta chỉ như một người bình thường.

Lúc này, nam tử kia khẽ chau mày: "Khí tức của nữ nhân đó..."

Thứ này chuyên dùng để đốt cháy linh hồn!

Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Nàng ấy đến đây có nói gì không?"

Cửu U Thần Hỏa!

Nam tử lại bảo: "Có điều nàng ta từ bỏ rồi."

Diệp Huyền: "..."

Nam tử đáp: "Nàng ta muốn giết ta!"

Có điều thực lực của nam tử này lại quá mạnh, Cửu U Thần Hỏa có thể khiến hắn ta cảm thấy đau khổ, song không thể thiêu chết hắn ta được.

Rất rõ ràng, hắn ta đang nói đến Mộ Niệm Niệm.

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy."

Nam tử trầm mặc một hồi rồi nói: "Nàng ta bảo ngươi tới?"

Phá đạo giả!

Kiếm của Niệm tỷ!

Diệp Huyền xòe tay ra, trong tay hắn là Thiên Đạo Kiếm!

Nam tử đột nhiên nói với giọng khàn khàn: "Cút!"

Diệp Huyền hỏi: "Tại sao?"

Nam tử không trả lời.

Diệp Huyền khẽ nói: "Ta đến đây là vì Đạo Kinh!"

Nam tử đột nhiên bật cười.

Diệp Huyền hỏi: "Tiền bối cười gì vậy?"

Nam tử khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi đã bước đi trên con đường của mình thì sao còn chấp niệm với Đạo Kinh?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Đường của mình cũng là đường, đường của người khác cũng là đường. Có hàng vạn con đường dẫn đến đại đạo, không nhất thiết phải cố chấp với một con đường."

Nam tử trầm mặc.

Diệp Huyền lại hỏi: "Tiền bối có thể giao nó cho ta không?"

Nam tử nói: "Có thể!"

Nói đoạn, một cuốn cổ tịch màu đen bèn bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhận lấy quyển Đạo Kinh: "Cảm ơn, cáo từ!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Súc sinh!"

Nam tử nói: "Trên Ngự Đạo cảnh là Thành Đạo cảnh! Thành Đạo cảnh có nghĩa là để chính mình trở thành đạo, trở thành ba ngàn đại đạo, trở thành một trong những đại dạo... Mà muốn Thành Đạo cũng có rất nhiều con đường! Cuối cùng ta đã chọn con đường vô tình nhất để Thành Đạo! Bởi lẽ vô tình đồng nghĩa với buông bỏ, tất cả mọi thứ trên thế gian này không có gì đơn giản hơn buông bỏ cả, thế nên ta đã buông bỏ tất cả mọi người bên cạnh ta, bao gồm cả nữ nhân mà ta yêu nhất... Ta nói với nàng ấy rằng sau khi ta đạt được Thành Đạo thì sẽ tới đón nàng... Ngươi biết không? Nữ nhân đó đã ngốc nghếch đợi ta hơn một ngàn năm, cuối cùng trở thành một bộ xương khô..."

Diệp Huyền lắc đầu.

Nam tử nói: "Ta rất kính phục nàng ta, không chỉ bởi thực lực của nàng ta!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Tiền bối, ta nói thêm đôi câu, mong ngươi đừng tức giận!"

Nam tử đáp: "Ngươi muốn nói gì?"

Diệp Huyền quay người nhìn hắn ta: "Tiền bối tự nhốt mình tại nơi này chắc chắn là vì tiền bối đã làm chuyện gì đó khiến bản thân mình hối hận, đúng chứ?"

Nam tử trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: "Ta cũng từng làm một chuyện khiến cả đời này mình phải hối hận, thế nhưng ta không nhốt mình lại, bởi vì đó là trốn tránh. Một nam nhân có thể phạm sai lầm nhưng không được trốn tránh, sai là sai! Còn trốn tránh, thứ lỗi cho ta nói thẳng, trốn tránh là hành vi nhu nhược."

Nam tử không hề tức giận mà khẽ nói: "Ngươi không biết ta đã làm gì! Ta đã giết chết tình yêu của mình, ngươi có hiểu không?"

Diệp Huyền hỏi: "Tại sao lại giết?"

Cơ thể nam tử bỗng run rẩy: "Ngươi biết trên Ngự Đạo cảnh là cảnh giới gì không?"

Diệp Huyền dừng bước rồi gật đầu.

Đúng lúc đó, nam tử đột nhiên lên tiếng: "Nàng ta đã ra đi rồi đúng không?"

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận