Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3605. Ba phần lực!



Chương 3605. Ba phần lực!




Một canh giờ sau, mấy người Diệp Huyền đã tới sâu bên trong một dãy núi.
Mộc Sâm liếc nhìn xung quanh, sau đó nói: “Tuyết cô nương, nơi này là di tích cổ xưa đó hả?”
Dương Niệm Tuyết gật đầu.
Mộc Sâm trầm giọng nói: “Nhưng nơi này chẳng có gì!”
Dương Niệm Tuyết mỉm cười: “Nơi này có huyền cơ!”
Nói đoạn, nàng đi đến một gốc cây phía không xa, khẽ áp tay xuống, một luồng sức mạnh thẩm thấu qua cây. Dần dần, ngọn núi trước mặt mọi người bèn trở nên mờ ảo.
Không lâu sau, dưới sự chú ý của mọi người, ngọn núi chầm chậm tách ra. Bên trong ngọn núi có một tòa cung điện cổ kính!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Mộc Sâm bèn thay đổi!
Di tích!
Hai người đang định đi qua đó thì có vẻ nhớ ra điều gì đó nên bỗng dừng lại, quay người nhìn Diệp Huyền.
Lúc này, Dương Niệm Tuyết mỉm cười: “Hai vị này, nơi này không hề đơn giản, như ở phía trước có một thời không đại trận, người ngoài đi vào đó sẽ lập tức lạc hướng, sau đó rơi vào vực thẳm thời không. Vực thẳm thời không nơi đó kể cả cường giả Nguyên Thần cảnh cũng không thể làm ngơ được đâu!”
Mộc Sâm trầm giọng nói: “Đa tạ Tuyết cô nương đã nhắc nhở!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đi thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn đi về phía xa xa.
Hai người Mộc Sâm cũng vội vàng đi theo.
Khi mấy người Diệp Huyền bước vào thời không đó, thời không lập tức đan xen nhau.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Mộc Sâm bèn thay đổi. Mà lúc này, xung quanh Diệp Huyền bỗng xuất hiện một thời không thần bí, khi thời không thần bí xuất hiện, những thời không xung quanh đó biến mất từng chút một!
Chúng không thể chịu nổi thời không thần bí của Diệp Huyền!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người tràn ngập vẻ ngạc nhiên!
Đúng là đại lão có khác!
Thực ra Dương Niệm Tuyết cũng thấy hơi ngạc nhiên, ban đầu nàng tưởng Diệp Huyền làm màu, nhưng dạo này nàng phát hiện hắn thực sự rất lợi hại!
Diệp Huyền quay đầu nhìn hai người kia và mỉm cười: “Đi thôi!”
Mọi người bèn đi về phía trước.
Khi tới dưới chân núi, bên bậc thềm có một nam tử trung niên. Nam tử trung niên này mặc khôi bào đơn giản, đầu đội mũ, hai mắt khẽ nhắm, trông không giống người sống.
Diệp Huyền liếc nhìn nam tử trung niên, lúc này nam tử trung niên chầm chậm mở mắt. Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân bèn thay đổi, trong lòng dấy lên phòng bị.
Bởi vì hai người họ không nhìn thấu được nam tử trung niên này!
Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền nhưng không lên tiếng.
Diệp Huyền trầm mặc.
Chỉ trong chốc lát, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bước lên phía trước một bước. Nam tử trung niên vẫn không nói gì mà chỉ nhìn hắn.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thi triển thời không thần bí bao trùm lấy nam tử trung niên kia. Nam tử trung niên sững sờ, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Cái này?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Xưng hô với các hạ như thế nào?”
Nam tử trung niên nhìn hắn: “Ngươi không đơn giản!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chúng ta có thể đi lên không?”
Nam tử trung niên lắc đầu: “Không thể!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao?”
Nam tử trung niên nói: “Các ngươi không phải người hữu duyên!”
Người hữu duyên!
Diệp Huyền nhếch miệng: “Người hữu duyên là sao?”
Nam tử trung niên nhìn hắn: “Nếu như là người có duyên thì chủ nhân sẽ gửi tin cho ta! Nhưng chủ nhân không hề gửi tin cho ta!”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn cung điện trên bậc đá, sau đó xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm chầm chậm bay về phía cung điện kia.
Trông thấy cảnh tượng ấy, nam tử trung niên bèn nhíu mày, nhưng hắn ta không ngăn cản.
Một lát sau, một giọng nói vang lên từ cung điện: “Mời đạo hữu lên!”
Đạo hữu!
Nghe thấy giọng nói trong cung điện, Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân ở phía dưới nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Rất rõ ràng, chủ nhân cung điện này là một vị Mệnh Tri cảnh, hơn nữa còn biết Diệp Huyền!
Cũng bình thường, dẫu sao thì đều là Mệnh Tri cảnh mà!
Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên, nam tử trung niên khẽ hành lễ: “Mời các hạ!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Dương Niệm Tuyết, Dương Niệm Tuyết mỉm cười: “Ngươi đi đi!”
Diệp Huyền gật đầu, sau đó đi về phía cung điện. Không lâu sau, hắn đã vào bên trong cung điện. Cung điện này rộng thênh thang, chỉ có một bức tượng, mà trước bức tượng này, Thanh Huyền Kiếm đang lơ lửng.
Diệp Huyền nhìn bức tượng, bức tượng đột nhiên trở nên hư ảo. Tiếp đó, một bạch phát lão giả xuất hiện trước mặt hắn.
Bạch phát lão giả mặc trường bào màu trắng, râu tóc bạc phơ, cả người trông có vẻ giống tiên!
Bạch phát lão giả nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Ngươi khiến ta hơi bất ngờ đấy!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bất ngờ gì?”
Bạch phát lão giả nhìn Thanh Huyền Kiếm, sau đó mỉm cười: “Thanh kiếm này không hề bình thường, thế nhưng thanh kiếm này không phải của ngươi, mà ngươi cũng không phải Mệnh Tri cảnh, mà là Vô Gian chi đạo!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Khoảnh khắc ấy hắn có thể chắc chắn đối phương là Mệnh Tri cảnh thực sự!
Mà đứng trước cường giả như thế này, hắn không thể nói dối được nữa!
Cũng may mà hắn đã phong bế tiểu tháp, thế nên Hư Vọng không thể nghe thấy lời bạch phát lão giả nói với hắn.
Bạch phát lão giả đột nhiên nói: “Ban nãy lúc ngươi đi vào có thi triển một thời không đặc biệt, có thể cho ta xem không?”
Diệp Huyền liếc nhìn bạch phát lão giả, hắn trầm mặc một hồi rồi bước lên phía trước một bước, thời không thần bí kia bèn xuất hiện.
Hết chương 3605.



Bạn cần đăng nhập để bình luận