Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2331: Tiên hạ thủ vi cường

Uỳnh!

Vô số âm hồn kêu lên thảm thiết, một luồng sức mạnh hủy diệt đất trời đột nhiên bùng phát. Mặc dù một kiếm của Diệp Huyền đã chém chết vô số âm hồn, song vẫn chưa đủ để phá vỡ Vạn Âm Quy Thể của Âm Ti Vương!

Âm Ti Vương nhìn Diệp Huyền, hắn ta nở nụ cười gằn: "Đây là Âm Gian, ngươi không phá vỡ được Vạn Âm Quy Thể của ta đâu. Giờ thì ngươi đi chết đi!"

Nói đoạn, hắn ta bèn ra tay. Mà đúng lúc ấy, Thiên Tru Kiếm trong tay Diệp Huyền bỗng biến thành Trấn Hồn Kiếm!

Khoảnh khắc Trấn Hồn Kiếm xuất hiện, những âm hồn xung quanh Âm Ti Vương bèn bị hấp thụ sạch sẽ. Khi đó, sắc mặt Âm Ti Vương lập tức thay đổi: "Sao có thể!"

Ngay sau đó, Trấn Hồn Kiếm bèn đâm thẳng xuống từ đỉnh đầu Âm Ti Vương.

Uỳnh!

Chỉ trong chớp mắt, những âm hồn xung quanh Âm Ti Vương lập tức bị nó hấp thụ sạch sẽ. Có điều, Trấn Hồn Kiếm không thể hấp thụ Âm Ti Vương!

Hắn không hút nữa mà cửa quan tài nhắm ngay Hoàng Đông Kiệt.

Vì không muốn Hoàng Đông Kiệt chạy trốn, ngay cả mặt đất hắn cũng cắn thành một lỗ hổng.

Quan Tài Đen thấy không hút được Hoàng Đông Kiệt, hắn thay đổi phương pháp khác.

Hắn che được Hoàng Đông Kiệt, giống như con Thao Thiết cắn xuống đất.

"Vậy ta còn có gì phải do dự, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta vong."

Xác định đã nhốt được Hắc Đế vào trong quan tài, Quan Tài Đen kích động vô cùng.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng!

Trong khoảnh khắc Hoàng Đông Kiệt bị nhét vào trong, tấm quan tài của hắn nháy mắt phủ lên.

Quan Tài Đen biến trở về bản thể, một bộ quan tài màu đen mang theo khí tức không lành xuất hiện trên bầu trời, chỉ thấy ván quan tài mở ra, hấp lực vô tận hút Hoàng Đông Kiệt tới. Lực hút lớn đến đáng sợ, tầng tầng lớp đất nổi lên bị Quan Tài Đen hút vào trong quan tài. Nhưng chân Hoàng Đông Kiệt cắm sâu dưới lòng đất, mặc kệ quan tài màu đen hút bao nhiêu Hoàng Đông Kiệt cũng không nhúc nhích.

"Hắc Đế, dáng vẻ kiêu ngạo của ngươi thật khiến người ta chán ghét, đến bước này, ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta."

Hút không được thì hắn tự động đi trang bị.

Nhưng nghĩ đến ngự thường thái ti là yêu loại đặc thù, cái bóng bị đánh tan cũng không sao, bọn họ lại buông bỏ không ít lo lắng.

Chỉ thấy hắn càng ngày càng lớn lên trên bầu trời, một cái quan tài khổng lồ che khuất bầu trời xuất hiện.

Về phần dân chúng thiên hạ, ừm, ý kiến của họ sau khi xem không quan trọng.

"Nhốt, ta nhốt được hắn rồi!"

Đám trảm yêu sứ thấy ngự thường thái ti bị nhét vào trong quan tài cũng căng thẳng...

"Hắc Đế, ngươi không nên xem thường ta, ngươi sẽ hối hận vì hành động này của mình." Dường như Quan Tài Đen như đang nắm chắc thắng lợi, nghĩ đến Hắc Đế sắp bị hắn luyện thành cương thi độc quyền, trong lòng hắn vui vẻ xiết bao.

"Ha ha ha, Hắc Đế thông minh một đời không ngờ cũng có lúc ngu xuẩn, vì tò mò không trốn nên bị ta nhét vào."

"Bọn họ là toàn bộ gia sản của ta, bọn họ cũng là nhiên liệu ta dùng luyện hóa của ngươi." "Ta vì luyện hóa ngươi mà đã ném toàn bộ gia sản của ta vào."

Quan Tài Đen tin chắc rằng bên trong quan tài của hắn là nơi kiên cố nhất trên đời này, sinh vật bị hắn nhét vào không có hắn cho phép, ai cũng đừng hòng trốn thoát khỏi cơ thể hắn."Ta tò mò bên trong quan tài của ngươi như thế nào mới tiến vào xem một chút, kết quả phát hiện tối đen như mực cái gì cũng không có, thật làm người ta thất vọng."

"Bây giờ công việc dễ dàng rồi, ngoại trừ ngươi ra thì bất kỳ vấn đề gì cũng đã được giải quyết."

"Hắc Đế, ta xem ngươi còn cuồng vọng không, vào bên trong quan tài của ta rồi ngươi đừng mơ ra được."

Quan Tài Đen nghe ra Hoàng Đông Kiệt vẫn không coi trọng hắn, hắn tức giận tăng nhanh tốc độ luyện hóa.

"Đợi lát nữa xem ngươi còn cười nổi hay không."

Giọng nói của Hoàng Đông Kiệt vẫn rất lười biếng như trước, không hề lo lắng mình có thể bị luyện hóa hay không.

Bên trong quan tài truyền ra âm thanh thất vọng của Hoàng Đông Kiệt.

Lúc này Quan Tài Đen phân giải xác sống và cương thi khắp thành làm nhiên liệu luyện hóa Hoàng Đông Kiệt.

"Toàn bộ gia sản, vậy có nghĩa là ngươi đã triệu tập tất cả xác sống cùng cương thi ở chỗ này."

"Vậy thì tốt, ta còn lo lắng có xác sống lạc ở bên ngoài, không khéo lại sinh ra nguy cơ sinh hóa gì đó nữa."

"Ngươi có biết hiếu kỳ của ngươi sẽ hại chết ngươi hay không?"

"Thủ đoạn bình thường đương nhiên không luyện hóa được Hắc Đế cao cao tại thượng như ngươi, nhưng ngươi thấy xác sống và cương thi cả thành chưa?"

Bên trong quan tài vang lên giọng nói không nhanh không chậm của Hoàng Đông Kiệt.

"Hối hận à? Ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể luyện hóa được ta sao?"

Lục công chúa xuất hiện liếc nhìn Diệp Huyền, trong mắt là vẻ coi thường như một vị thần đang nhìn một người phàm vậy.

Vô Tâm ở bên cạnh Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đừng bảo là nàng ta đến gây khó dễ cho ngươi đấy nhé?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi thấy sao?"

Sắc mặt Vô Tâm lập tức trở nên khó coi.

Lục công chúa bỗng nhiên bước về phía Diệp Huyền: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi nhanh vậy đâu, ta phải từ từ..."

Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng rút kiếm ra.

Ra tay trước để lấy ưu thế!

Hắn vẫn không hề nương tay khi xuất đường kiếm này mà sử dụng luôn Luân Hồi Thần Ấn và cả ba loại vực.

Chứng Đạo cảnh!

Kiếm linh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận