Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1117: Một người không nên gặp

Tận cùng một mảnh tinh không xa xăm, một nam tử ngự không mà đi.

Người này chính là thư sinh của Thần Điện kia!

Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, đột nhiên thư sinh dừng lại, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh, tinh không xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động!

Thư sinh quan sát xung quanh cẩn thận, nhẹ giọng nói: “Nữ tử váy trắng...”

Nơi này chính là chỗ mà nữ tử váy trắng đã từng xuất hiện!

Sau một lúc, thư sinh mỉm cười: “Hôm nay ta phải gặp được ngươi!”

Vừa dứt lời, hắn ta trực tiếp biến mất tại nơi cách đó không xa.

Trong tinh không vô tận, thư sinh ngự không mà đi, rất nhanh, đôi mày của thư sinh đã hơi nhíu lại vì hắn ta cảm thấy có hơi không đúng!

Thư sinh liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng thầm đề phòng.

Thi thể nam tử cứ trôi nổi giữa không trung như thế, hai mắt hắn ta trợn tròn, trong mắt còn giữ nguyên vẻ khó tin, trừ cái này ra thì tại mi gian hắn ta còn có một lỗ kiếm nhỏ mảnh.

Vũ trụ này mênh mông vô hạn, ở một vài tinh vực không biết tên có lẽ còn tồn tại một vài đại năng siêu cấp, cho dù là Thần Điện cũng không dám nói có thể hoàn toàn xưng bá trong toàn bộ Tứ Duy vũ trụ!

Đại khái khoảng nửa canh giờ sau, đột nhiên thư sinh dừng lại, cách trước mặt hắn ta mấy nghìn trượng là một thi thể nam tử trôi lơ lửng.

Một đường đi này, hắn ta đã sử dụng các loại truyền tống trận khác nhau ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới, cộng thêm các loại bảo vật truyền tống mới đến được vị trí đang đứng hiện tại, mà lúc này, hắn ta lại có một loại cảm giác bất an!

Nam tử nhìn thư sinh: “Bán Bộ Vị Tri cảnh?”

Mảnh tinh không này quá yên tĩnh!

Thư sinh bước một bước tiến lên, ngay sau đó, hắn ta đã tới trước mặt nam tử kia.

Tứ Duy vũ trụ không đơn giản chỉ có mỗi Huyền Hoàng Đại Thế Giới, nó rất rộng lớn, cho dù là Huyền Hoàng Đại Thế Giới cũng không dám nói hoàn toàn nắm giữ toàn bộ Tứ Duy vũ trụ.

Đây là một tinh không chưa biết và mảnh tinh không này cách Huyền Hoàng Đại Thế Giới đã quá xa rồi!

Hắn ta tiếp tục tiến lên, càng vào sâu trong tinh không hắn ta càng thấy hơi bất an.

Nam tử hỏi ngược lại: “Ngươi lại là ai nữa đây?”

Đặc biệt là nữ tử váy trắng xuất hiện gần đây và đám người Giản Tự Tại, mấy người này đã nói cho bọn họ biết ở một vài nơi nào đó của Tứ Duy vũ trụ vẫn còn cường giả.

Thư sinh nhẹ giọng đáp: “Thần Điện!”

Nhìn nam tử, thư sinh hơi nhíu mày, đúng lúc này, một linh hồn đột nhiên bay ra khỏi cơ thể của nam tử đó, linh hồn này cực kỳ hư ảo, đã sắp hoàn toàn biến mất.

Thư sinh ôm quyền: “Các hạ là?”

Thư sinh đáp: “Một nữ tử mặc váy trắng!”

Thư sinh lắc đầu: “Tới đây chỉ để tìm một người!”

Thư sinh đáp: “Người này là kẻ địch của Thần Điện ta!”

Thư sinh gật đầu: “Đúng vậy!”

Nam tử chỉ ra phía sau: “Đi bên đó rồi.”

Hai mắt nam tử hơi híp lại: “Thần Điện? Thần Điện ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới kia?”

Thư sinh gật đầu.

Nam tử lắc đầu: “Không liên quan đến ngươi... hỏi một chút, nàng ta là kẻ địch của Thần Điện ngươi?”

Thư sinh liếc mắt nhìn nam tử: “Là ai đã giết ngươi?”

Nam tử ngẩng đầu nhìn ra phía sau thư sinh: “Huyền Hoàng Đại Thế Giới cách nơi này rất xa... Sao thế, tay của Thần Điện các ngươi muốn duỗi đến tận nơi này à?”

Kẻ địch của Thần Điện!

Vẻ mặt của nam tử lập tức trở nên hơi kỳ quái.

Thư sinh nhẹ giọng bảo: “Nàng ta đang ở đâu?”

Nam tử nhíu mày: “Tìm người? Ai?”

Nam tử hỏi ngược lại: “Ngươi tìm nàng ta làm gì?”

Thư sinh nhìn chằm chằm vào nam tử: “Ngươi đã từng gặp nàng ta?”

Nghe thế, mí mắt nam tử nhảy lên: “Ngươi tìm nàng ta?”

Nam tử cười bảo: “Chúc các ngươi may mắn!”

Thư sinh trầm giọng nói: “Nàng ta đang ở cảnh giới gì?”

Nam tử nghĩ ngợi sau đó nói: “Chắc là Vị Tri, ngươi vẫn có sức chiến một trận với nàng ta, chẳng qua ai thắng ai thua còn phải xem hai người các ngươi phát huy thế nào nữa!”

Thư sinh liếc mắt nhìn nam tử, không nói thêm gì nữa, hắn ta bước nhanh biến mất ở nơi cách đó không xa.

Nam tử đứng nguyên tại chỗ đột nhiên lắc đầu cười: “Thần Điện... một đám người vô tri...”

Vừa dứt lời, linh hồn hắn ta dần dần nhanh chóng trở nên hư ảo.

Nam tử nhìn phía cuối tinh không xa xăm, một khắc này, trong đầu hắn ta đột nhiên hiện ra một màn.

Đó là vào một buổi sáng, hắn ta gặp được nữ tử váy trắng trong mảnh tinh không này, hai người vốn đi ngang qua vai nhau, không nên có bất cứ trao đổi gì.

Mà một ngày đó, khi hắn ta gặp được nữ tử váy trắng, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì thế đã đi lên chặn nữ tử váy trắng lại.

Lúc đầu, nữ tử váy trắng nhìn hắn ta, không nói lời nào, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng.

...

Đây là một cường giả không biết tên, không thể không nói, hắn ta quả thật rất mạnh, nhưng hắn ta đã gặp phải một người mà mình không nên gặp.

Rất nhanh, nam tử đã hoàn toàn biến mất trong tinh không.

Cười có hơi vui vẻ, kẻ vô tri không chỉ có mình hắn ta mà còn có rất nhiều người nữa...

Mà ngay khi nghe thấy Thần Điện muốn gây rắc rối cho đối phương, hắn ta lại cười!

Sau khi nữ tử váy trắng xuất xong một kiếm đó, nàng đã biến mất ở phía cuối tinh không xa xăm.

Mà hắn ta... sức sống trong cơ thể nhanh chóng cạn kiệt, không chỉ như thế, ngay cả linh hồn của hắn ta cũng bắt đầu tiêu tan...

Một khắc này, cả người hắn ta đã hóa đá!

Hắn ta chưa từng nghĩ vậy mà mình lại bị người giết trong vòng một giây như vậy!

Đó là giết trong vòng một giây!

Ngay cả một chút sức lực đánh trả cũng không có!

Đến lúc đó, hắn ta mới thật sự hiểu rõ cái gì là núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!

Là có hơi không cam lòng... nhưng lại không biết phải làm sao!

Đó chính là một nữ tử mạnh như thần!

Hắn ta thậm chí còn chưa nhìn rõ nữ tử váy trắng đã xuất kiếm thế nào!

Chỉ một kiếm!

Mà hắn ta còn chưa dứt lời, đột nhiên nữ tử váy trắng đã xuất kiếm.

Vì thế, hắn ta bắt đầu bắt chuyện với nữ tử váy trắng.

Hắn ta cũng không để ý, hắn ta có thể cảm giác được nữ tử váy trắng cũng không đơn giản đến vậy, nhưng hắn ta có lòng tin, thế gian này có rất ít người có thể tạo thành uy hiếp cho hắn ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận