Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 984: Diệt Thiên Đạo!

Trực giác nói cho hắn biết, có thể không phải chuyện gì tốt! Bởi vì Thần Quốc nhiều cường giả như vậy, mà đối phương lại cứ gọi hắn, nhất định không phải chuyện bình thường.

Tiểu nữ hài mở hai mắt ra, nói khẽ:

- Ngươi sẽ biết ngay thôi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Người của ngươi sẽ không nhúng tay vào Thần Võ thành, đúng không?

Tiểu nữ hài gật đầu:

- Sẽ không! Nhưng Võ viện và Kiếm tông không thể mở rộng ra bên ngoài.

Diệp Huyền cười nói:

Mà giây phút nhận thua ấy, hắn phát hiện cả người đều buông lỏng, loại cảm giác này vô cùng vô cùng dễ chịu, tựa như là như thả đi một gánh nặng rất lớn. Hắn biết, bởi vì tâm cảnh mình thay đổi dẫn đến Kiếm đạo cũng có biến hóa! Còn biến hóa thế nào thì hắn cũng không biết.

Có lẽ, đó là nhân sinh!

Trước đây không lâu, lúc hắn bị A Việt vây khốn, hắn ngộ đạo thành thánh. Hắn hiểu cách nhìn thẳng nội tâm!

Mỗi một giai đoạn, mỗi một sự kiện, đều sẽ cho hắn có cảm ngộ khác biệt!

Diệp Huyền thì xếp bằng ngồi dưới đất. Bây giờ hắn đang nhớ lại lời tiểu nữ hài đã nói với hắn lúc trước.

- Đến rồi!

- Yên tâm, chúng ta bây giờ chỉ muốn phát triển thật tốt thôi.

Mà giờ khắc này, hắn thật sự tưởng niệm nữ tử váy trắng. Nếu như nàng vẫn còn ở đây thì rất nhiều nghi hoặc đều có thể có được giải quyết dễ dàng. Mà bây giờ, hắn chỉ biết tự thân ngộ. Nếu ngộ đúng còn tốt, còn ngộ sai. . .

Dùng tâm làm kiếm, dùng kiếm làm tâm.

Tiểu nữ hài khẽ gật đầu, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Con đường kiếm đạo, tu tại tâm, mà tâm, có thể phải tu cả đời!

Trật Tự thành!

Mà giờ giao thủ cùng cô bé này, trong lòng hắn đang có một chấp niệm, hắn không muốn thua, đặc biệt là không muốn thua kiếm tu cùng thế hệ! Càng không muốn thua, càng không cam lòng!

Hoàng kim cự long hạ xuống, Diệp Huyền và tiểu nữ hài đi xuống.

Đúng lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên nói:

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn tiếp.

Diệp Huyền sửng sốt:

Tiểu nữ hài nói:

Diệp Huyền ngượng ngùng cười cười:

Trên đường, Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

Diệp Huyền:

Nàng dẫn hắn đi về phía phủ thành chủ.

Có hai người hắn quen, chính là hai tên lão giả ôm kiếm đã đứng sau Tiểu Thất.

Chỉ chốc lát, Tiểu Thất dẫn hắn đi vào phủ thành chủ, trong đó có bảy người.

“...”

- Còn không biết ngươi tên là gì!

- Danh tự hơi đơn giản! Chắc là có ý nghĩa gì nhỉ?

Tiểu Thất lạnh nhạt nói:

- Chỉ là Tiểu Thất.

- Tiểu Thất.

- Có vấn đề gì?

Tiểu Thất gật đầu:

- Tiểu Thất?

Hai người này, là Hướng Kình, Hướng Hữu.

Hướng Kình còn từng gặp hắn ở Đăng Thiên thành!

Ngoài ra còn có ba lão giả nữa, là Nho Gia Lỗ phu tử, Binh Gia Hàn U Tử, cùng với Tung Hoành gia Vương Cảnh Chi!

Cộng thêm một nam tử trung niên ôm đao, y mặc một bộ trường bào màu trắng, hai mắt khép hờ, dường như đang trầm tư.

Nhìn thấy Diệp Huyền, mọi người đều hơi kinh ngạc.

Tiểu nữ hài tìm một vị trí ngồi xuống, rồi mọi người mới cùng ngồi.

Nàng nói:

- Điều tra ra vị trí của nó chưa?

Hướng Kình gật đầu:

- Vâng.

Hướng Kình gật đầu:

- Việc này để Nam Cung đi xử lý, nếu Trật Tự minh, yêu tộc và Đường tộc nguyện ý quy thuận, ta có thể sẽ bỏ qua. Nhưng nếu chấp mê bất ngộ thì dẫn quân cận vệ tới Di Thiên hải vực. Một tên cũng không để sót.

Tiểu Thất gật đầu:

- Có, nhưng rất ít.

Hướng Kình trầm giọng nói:

- Để Thiên Cơ tông tiếp tục điều tra.

Hướng Kình nói:

- Bọn hắn đang toàn lực điều tra, nhưng đối phương ẩn giấu cực sâu, sợ phải cần một chút thời gian mới có thể tìm ra vị trí chính xác.

Tiểu Thất trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Trật Tự minh, Đường tộc và yêu tộc bây giờ ra sao?

Hướng Kình nói:

- Bọn hắn đã chạy trốn tới Di Thiên hải vực, khu vực này quá lớn, rắc rối phức tạp, cộng thêm chúng lại chia thành tốp nhỏ, cho nên tạm thời không thể tiêu diệt toàn bộ. Tuy nhiên chờ chúng ta ổn định là có thể cùng đi vây quét.

Tiểu Thất nói khẽ:

- Có ai đồng ý quy thuận không?

Tiểu Thất gật đầu:

- Thực lực không biết.

Hướng Kình trầm giọng nói:

- Thực lực thế nào?

Tiểu Thất hỏi:

- Đã biết vị trí đại khái.

Lúc này, Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyền:

- Có lẽ các ngươi đang tò mò vì sao ta lại mời hắn tới này.

Hướng Kình gật đầu.

Tiểu Thất nói:

- Ta quyết định cho hắn tham gia lần hành động này cùng chúng ta!

Mọi người đều sửng sốt.

Nam tử trung niên một mực ôm đao mở mắt ra nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó lại nhắm lại.

Hướng Kình do dự một chút, sau đó nói:

- Bệ hạ, hắn, hắn... . quá yếu!

Diệp Huyền:

“...”

Tiểu Thất nói:

- Hắn sẽ có tác dụng.

Hướng Kình gật đầu:

- Nghe theo bệ hạ phân phó.

Tiểu Thất nói:

- Các ngươi lui xuống trước đi!

Đám người Hướng Kình rời đi.

Lúc này, Diệp Huyền nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

Tiểu Thất nói:

- Về sau ngươi sẽ biết! Đi theo ta!

Nói xong, nàng đi ra ngoài.

Diệp Huyền khẽ thở dài, mình lên phải thuyền giặc mất rồi!

Chỉ chốc lát, Tiểu Thất dẫn Diệp Huyền đi đến một võ trường.

Diệp Huyền trong lòng vui vẻ:

- Ngươi muốn cùng ta luận bàn sao?

Cùng Tiểu Thất luận bàn, hắn sẽ thu hoạch được rất nhiều!

Tiểu Thất lại lắc đầu, nàng mở tay ra, ba cự nhân cầm trường kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Hắn kinh ngạc nói:

- Ngươi muốn ta đối luyện với chúng nó?

Tiểu Thất gật đầu:

- Đây là thứ ta dùng để tu luyện trước kia, ngươi có thể thử một chút!

Diệp Huyền nhìn về ba tôn cự nhân, sau một khắc, hắn đột nhiên tan biến, mà gần như đồng thời, chúng cũng xuất kiếm.

Xuy xuy xuy!

Ba đạo xé rách vang lên, Diệp Huyền lại về chỗ cũ. Mà vừa dừng lại, ba thanh kiếm đột nhiên đâm về phía hắn...

Nhanh! Chuẩn! Tàn nhẫn!

Đây là cảm giác đầu tiên! Diệp Huyền đang muốn cầm kiếm, tiểu nữ hài lại nói:

- Không cho phép dùng Thiên Tru kiếm!

Diệp Huyền:

“...”

Cứ như vậy, Diệp Huyền bắt đầu bị đày ải...

. . .

Tại một chỗ trong tinh không mịt mờ, một cự nhân khiêng một khối mộ bia dài đến ngàn trượng chậm rãi tiến lên. Gã đi mỗi một bước toàn bộ tinh không đều phải rung lên.

Cự nhân đi thẳng một hướng, cũng không biết đi bao lâu. Đến một ngày, gã đột nhiên dừng lại, nhìn về phía xa, tầm mắt sâu thẳm, mà tại trên vai gã, toà kia mộ bia đột nhiên run lên, hai chữ huyết hồng in trên bia cũng càng ngày càng nổi bật.

Hai chữ này chính là: Diệp Huyền!

Một lát sau, cự nhân tiếp tục đi tới.

. . .

Tại một chỗ không biết tên, nơi này có một đảo nhỏ, nó trôi nổi trong tinh không, mà trên đó có một tòa cung điện, tiên khí lượn lờ, tựa như Tiên cảnh.

Trong cung điện, một cô gái mặc áo trắng ngồi yên lặng. Nàng cầm một quyển sách, mà tại bên tay trái là hai cái mai rùa.

Người này chính là nguyên tộc trưởng Đường tộc Mục Nam Tri!

Đột nhiên, nàng cau mày lại, ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, bấm ngón tay tính toán, một lát sau, nàng biến sắc:

- Nàng điên rồi sao?

Rồi nàng đột nhiên đứng dậy rời đi.

Lúc này, một thanh âm vang lên:

- Chủ nhân muốn đi nơi nào?

- Quay về hỗn độn vũ trụ!

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận