Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 353: Trở Về Đi

Vân thuyền.

Diệp Huyền đứng ở đầu thuyền suy nghĩ một vấn đề, thiện ác!

Kiếm đạo của hắn là Thiện Ác kiếm đạo, mà ngộ Thiện Ác kiếm ý, đối với hắn mà nói, chỉ là vừa mới bắt đầu, mới vừa bắt đầu!

Kiếm đạo cùng với kiếm ý của hắn, còn con đường rất dài phải đi.

Mà thiện ác, hắn còn chưa có khái niệm chính xác cái gì là thiện, cái gì là ác! Bởi vì rất nhiều thời điểm, một người tốt cũng có thể làm ác, mà một người xấu cũng không nhất định thật vô cùng xấu...

Cứ như vậy, Diệp Huyền đứng trọn vẹn một ngày một đêm, hừng đông ngày thứ hai, vân thuyền đã tiến nhập vào dãy núi.

Trong thời gian này, đám người Liên Vạn Lý không có quấy rầy Diệp Huyền.

Qua một lúc lâu, vân thuyền ngừng lại.

Lúc này, một người áo đen đột nhiên từ xa lướt tới, tốc độ người áo đen cực nhanh, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Liên Vạn Lý, hắn quỳ một chân xuống, nói:

- Bao nhiêu người!

Vào con đường này, chính là Thanh Châu!

Liên Vạn Lý lãm đạm nói:

Đối diện mấy người là hai ngọn núi cao vút trong mây, hai ngọn núi cách nào chừng trăm trượng, ở giữa có một thông đạo, bên ngoài hai ngọn núi là biển cả mênh mông bát ngát.

- Thứ 4?

Liên Vạn Lý mang theo A Tả đi xuống vân thuyền, sau lưng nàng là ba người Mặc Vân Khởi, còn có Thác Bạt Tiểu Yêu.

Người áo đen nói:

Nơi này, liền là lối đi duy nhất kết nối Trung Thổ Thần Châu và Thương Lan châu tiến vào Thanh Châu! Thông đạo giữa hai ngọn núi này gọi là Thanh Châu đạo.

Nha đầu này cuối cùng vẫn đuổi theo!

- Ngô Vương, cường giả từ Thương Lan châu và Trung Thổ Thần Châu sắp tiến vào Thanh Châu đạo!

Người áo đen gật đầu, nói:

Liên Vạn Lý đứng phía trước nhất, nàng hôm nay mặc một bộ phượng bào màu đen, trên đầu mang theo một mũ phượng đen, lông mày hơi dày, toàn thân tỏa ra khí chất nghiêm túc và nặng nề.

- Chuẩn xác không sai!

- Trong đó mười sáu Vạn Pháp cảnh, ba trăm hai mươi mốt cường giả Thần Hợp cảnh đỉnh phong, sáu dong binh đoàn nhất lưu, còn lại tán tu con cháu thế gia nhiều vô số kể. Trừ việc này ra, còn phát hiện có cường giả trên Yêu Nghiệt bảng, có bảy người, trong đó phân biệt là yêu nghiệt bảng thứ 26, Yêu Nghiệt bảng thứ 17, Yêu Nghiệt bảng thứ 15, Yêu Nghiệt bảng thứ 13, Yêu Nghiệt bảng thứ 10, Yêu Nghiệt bảng thứ 4...

Cách đó không xa, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía người áo đen.

Mọi người: “...”

- Bổn vương cảm thấy... Có lý! Rút lui!

- Ngô Vương!

- Hôm nay thời tiết không tốt, không nên chiến đấu!

Mọi người đều yên lặng.

Nghe vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn trên không, nói:

Tất cả mọi người đang nhìn Liên Vạn Lý , chờ nàng trả lời.

Mặc kệ là Đại Vân đế quốc hay là Khương quốc, hoặc là Ninh quốc, đều khó mà may mắn thoát khỏi.

Nơi này là một lớp bình phong, nếu như bọn họ từ bỏ lớp bình phong này, cũng mang ý nghĩa những người kia sẽ tiến vào Thanh Châu đại địa, lấy tính cách điên cuồng của những người này, toàn bộ Thanh Châu sẽ lập tức biến thành luyện ngục nhân gian.

Liên Vạn Lý nhẹ gật đầu, nói:

Lúc này, nữ tử mặc khôi giáp bên cạnh Liên Vạn Lý đột nhiên nói:

- Nếu rút đi, những người này sẽ đi sâu vào thủ phủ Thanh Châu, khi đó, Thanh Châu sẽ thây phơi khắp nơi!

Liên Vạn Lý dừng bước, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì.

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Đây là rút lui thực sự a!

Đám người Mặc Vân Khởi lập tức ngây người.

Rút lui!

Một lát sau, Liên Vạn Lý quay người nhìn về phía Thanh Châu đạo xa xa, mặt biển bên ngoài hai ngọn núi, mơ hồ có rất nhiều vân thuyền.

Đến rồi!

Một lát sau, đột nhiên Liên Vạn Lý quay đầu nhìn về phía vân thuyền Diệp Huyền cách đó không xa, lúc này, Diệp Huyền trên vân thuyền đã hành động.

Trong mắt của mọi người, Diệp Huyền đi xuống vân thuyền, hắn đi đến bên cạnh Liên Vạn Lý, nhìn Thanh Châu đạo nơi xa:

- Tới rồi?

Liên Vạn Lý gật đầu, hỏi lại:

- Đã hiểu rồi?

Diệp Huyền gật đầu.

Thiện ác!

- Thanh Châu không chào đón các ngươi, trở về đi!

Diệp Huyền lãm đạm nói:

- Ngươi là người phương nào!

Đúng lúc này, một tên thanh niên đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn vào chằm chằm Diệp Huyền, nói:

Trước mặt đám người Diệp Huyền, những người kia ngừng lại, trong mắt mang theo đề phòng.

Đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên xuyên thủng mi tâm nam tử này, sau đầu nam tử, kiếm bay ra, máu tươi bắn tung tóe, chuôi kiếm này bay lượn trên không một vòng, sau đó bay trở về trước mặt Diệp Huyền.

Lúc này, những vân thuyền đậu bên ngoài hai ngọn núi đều dừng lại, rất nhanh, mấy người trên vân thuyền đi xuống và hoan hô.

Sau khi những người trên vân thuyền này đi xuống, đều hoan hô dồn dập.

Bọn họ đến từ Thương Lan châu, có thể nói đã kiếm đầy bồn đầy bát, mỗi người đều giàu đến mức chảy mỡ.

Hiện tại, Thanh Châu chính là nơi bọn họ cướp đoạt tiếp theo.

Những người kia chạy tới, mỗi người đều hưng phấn reo hò.

Trong đám người nơi xa, một tên nam tử chạy cực nhanh, vừa chạy vừa hát:

- Thanh Châu tốt, Thanh Châu diệu, cô nương Thanh Châu lớn lên xinh đẹp... Đại gia đến, đại gia đến, đại gia vừa đến cô nương gọi... Ha ha... Các huynh đệ, Thanh Châu đang ở trước mắt, sau khi tiến vào Thanh Châu, nữ nhân tùy tiện chọn, ha ha...

Vừa cười nói, nam tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, khi nhìn thấy ba nữ Kỷ An Chi bên cạnh Diệp Huyền thì ánh mắt nam tử sáng lên, hắn hưng phấn nói:

- Các huynh đệ, ba cô nàng này lớn lên xinh đẹp, không tệ, có thể giải khát trước, ha ha...

Kỳ thật hắn chưa phát hiện, kiếm ý của hắn đã có một chút biến hóa... Càng ngày càng hóa thành thực chất!

Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Huyền phát hiện, kiếm ý cùng Kiếm đạo của hắn cũng không biến hóa gì, nhưng mà, hắn cũng không thèm để ý, tâm niệm thông, kiếm không trở ngại, không có nghi ngờ trong lòng, lúc hắn xuất kiếm sẽ càng quả quyết, cũng nhanh hơn trước!

Tất cả đơn giản là tốt rồi!

Kiếm đạo Kiếm đạo, thực sự không cần thiết biến nó thành thức phức tạp và khó hiểu như thế.

Chỉ đơn giản như vậy!

Hắn lý giải chính là, mặc kệ thiện và ác nó là cái gì, nên người nên dùng tính mạng bảo vệ thì phải bảo vệ, người đáng giết cứ giết!

Thanh niên cười dữ tợn, nói:

- Trở về? Nếu ta không trở về thì sao?

Xùy!

Một thanh kiếm xuyên thủng mi tâm tên thanh niên trong nháy mắt, đôi mắt thanh niên mở to, hắn không dám tin nhìn Diệp Huyền, nói:

- Ngươi...

Diệp Huyền mở bàn tay ra, Linh Tú kiếm bay trở về trong tay hắn, hắn nhìn tên thanh niên phương xa, nói:

- Ta tiễn ngươi một đoạn đường!

Thanh niên ngã xuống.

Bên cạnh Diệp Huyền, Liên Vạn Lý nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo ý cười, tính tình này, nàng ưa thích!

Nơi xa, đám người kia đều ngừng lại, có tất cả sáu, bảy trăm người, trong đó, phần lớn đều là Thần Hợp cảnh, thấp nhất đều là Thông U, còn có mười mấy vạn Pháp cảnh!

Đội hình như vậy, không thể không nói là vô cùng khủng bố!

Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyền, đứng cách đó không xa, lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền và Liên Vạn Lý, trong mắt của hắn, có một tia kiêng kị.

Sau khi yên lặng trong nháy mắt, lão giả nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Các hạ là?

Diệp Huyền lãm đạm nói:

- Thanh Châu, Diệp Huyền!

Diệp Huyền?

Lão giả và đám người sau lưng hắn giật mình, chưa từng nghe qua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận