Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1791: Đệ nhất thế lực

Thiên Long!

Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, lúc này, A Mục cười nói: "Ngươi đừng sợ!"

Nghe vậy, Diệp Huyền thả lỏng trong lòng, nhìn về phía A Mục: "Ngươi có biện pháp đối phó?"

A Mục mỉm cười, nàng gắp một miếng long cốt lên gặm: "Con rồng này tới hẳn là tứ văn, ước tính cẩn thận, thực lực mạnh hơn ít nhất năm lần so với con rồng vừa rồi, nhưng ngươi đừng hoảng hốt, thực lực của con rồng này còn kém xa vị nữ tử váy trắng phía sau ngươi, ngươi gọi nàng ta đến đây! Chỉ có nàng ta mới có thể diệt được loại rồng này!"

Diệp Huyền nhìn A Mục: "A Mục cô nương, ta muốn nói, ta không liên lạc được với nàng ta!"

A Mục chớp mắt: "Ngươi đang nghiêm túc sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta vô cùng nghiêm túc, hơn nữa, ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta đã hơi hoảng rồi!"

A Mục bỏ thịt rồng trong tay xuống, nàng nhìn thịt rồng trong cái nồi lớn trước mặt, sau đó nói: "Có lẽ, chúng ta đã hơi tàn nhẫn rồi."

Sau khi Diệp Huyền và A Mục rời đi, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở giữa sân, khi lão giả nhìn thấy thịt rồng trong nồi lớn kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn: "Không!"

Bị người hầm rồi!

Diệp Huyền không chút do dự mà đứng dậy bỏ chạy.

Một lát sau, lão giả ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, hai mắt hắn ta đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn đến vặn vẹo.

Phía chân trời, long uy càng ngày càng gần.

Lão giả đột nhiên rống giận, ngay sau đó, hắn ta lập tức xông ra ngoài.

Diệp Huyền: "..."

Thiên Long nhất tộc chưa bao giờ chịu khuất nhục như vậy!

A Mục đột nhiên đứng dậy đi tới phía sau Diệp Huyền, nàng nằm sấp trên lưng hắn: "Chạy!"

Trước cái nồi lớn, mùi thịt rồng thơm lừng.

âm thanh như sấm sét, chấn động đến tận chân trời.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền cõng A Mục chạy như điên.

Tốc độ của hắn cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở phía xa xa.

Trên đường đi, hắn nói: "A Mục cô nương, không có cường giả nào ở Vu tộc của ngươi tỉnh lại sao?"

"A!"



Hắn gia tăng tốc độ!

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo long uy cường đại.

A Mục nhìn ngoái lại phía sau, sau đó hai mắt nàng từ từ nhắm lại, trong miệng thầm đọc thần chú, một lát sau, nàng đột nhiên ấn vào sau gáy Diệp Huyền: "Lấy danh Vu Thần, ban cho ta Thần Tốc!"

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống: "Vậy vì sao ngươi lại tỉnh lại?"

Tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến mức bất hủ nhục thân của hắn cũng khó có thể ngăn cản.

A Mục nhìn thoáng qua xung quanh, lắc đầu: "Không có!"

Phía sau, lão giả kia đột nhiên ngừng lại, hắn ta nhìn Diệp Huyền ở đằng xa đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Rất nhanh sau đó hắn phát hiện ra mình đã bỏ xa Thiên Long ở phía sau.

Diệp Huyền có chút kinh hãi, không thể không nói, năng lực của A Mục này quá là khủng bố!

A Mục trầm mặc một lát, nhìn thoáng qua Diệp Huyền mà không nói gì.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, tốc độ của Diệp Huyền đột nhiên tăng vọt. Lần này, tốc độ của hắn ít nhất phải tăng lên gấp mười lần!

Sau khi tốc độ tăng lên, hắn lập tức cảm giác được toàn thân có một sự đau đớn như bị xé toạc!

Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt của Diệp Huyền thay đổi, đuổi tới rồi!

Diệp Huyền vội vàng nói: "A Mục cô nương, có biện pháp gì không?"

Có thể thấy rõ ràng là tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn!

Nhưng đạo long uy kia lại càng ngày càng gần!

Một lát sau, hắn ta đột nhiên gầm lên giận dữ, từng tiếng rồng ngâm không ngừng chấn động bốn phía chân trời.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền nghe thấy tiếng rồng ngâm đột nhiên hỏi: "Hắn ta đang làm cái gì vậy?"

A Mục do dự một chút, sau đó nói: "Hắn ta đang gọi rồng!"

Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên: "Có phải ta đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi không?"

A Mục gật đầu: "Thiên Long tộc trọng nhất là sĩ diện, ngươi đã hầm rồng của bọn họ rồi! Đối với Thiên Long tộc mà nói thì đó chính là một sỉ nhục, sự sỉ nhục chưa bao giờ từng có, nếu ngươi rơi vào trong tay bọn họ, ngươi sẽ thảm đấy!"

Diệp Huyền nói: "Ngươi cũng đã ăn thịt rồng của bọn họ rồi!"

A Mục chớp mắt, sau đó nói: "Chúng ta không thể rơi vào trong tay bọn họ được!"

Diệp Huyền gật đầu, lại tăng nhanh tốc độ, chỉ chốc lát sau, hắn đã đi tới một sơn cốc, phía trên sơn cốc có mây đen dày đặc, trong sơn cốc là từng trận gió lạnh, vừa nhìn đã biết không phải nơi tốt đẹp gì cả.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó xoay người rời đi.

A Mục đột nhiên nói: "Làm gì thế?"

Kiếm Tông không xuất hiện thì Hư Vô Duy Độ này chính là Ngũ Duy đệ nhất thế lực!

Giờ phút này hắn đột nhiên có chút hiểu được lời nói của Tiểu Đạo.

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên.

A Mục nhẹ giọng nói: "Thiên tộc là một tên gọi chung, trong Thiên tộc, có rất nhiều chủng tộc cường đại, bọn họ liên minh lại với nhau, sau đó hợp xưng là Thiên tộc, Thiên Long tộc này chính là thứ nhất, mà ở trong Thiên tộc này còn có chủng tộc cường đại hơn Thiên Long tộc!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Không biết!"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua xương trắng kia một chút, sau đó nói: "A Mục cô nương, ngươi phải khiến cho cường giả Vu tộc của ngươi tỉnh lại mới được!"

A Mục nói: "Bọn họ phải tự tỉnh lại mới được!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Không thể cưỡng chế đánh thức bọn họ sao?"

A Mục lắc đầu: "Không thể!"

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì lúc này, A Mục đột nhiên nói: "Ngươi làm Vu thị của ta không?"

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "A Mục cô nương, ta cảm thấy chuyện quan trọng nhất của chúng ta lúc này là làm sao để sống sót!"

A Mục muốn nói lại thôi.

Diệp Huyền hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

A Mục nhìn hắn: "Ngươi có biết Thiên tộc không?"

Diệp Huyền khẽ gật đầu rồi cõng A Mục đi vào sâu trong sơn cốc, hắn nhìn thấy một ít xương trắng ở sâu trong sơn cốc này.

A Mục nhìn thoáng qua sơn cốc một chút, gật đầu: "Không có!"

Diệp Huyền hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?"

A Mục nói: "Không có gì nguy hiểm!"

Diệp Huyền nói: "Nơi này vừa nhìn đã biết không phải chỗ tốt đẹp gì cả, chúng ta đổi chỗ khác đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận