Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1480: Ca ca cho ta đấy

Vong Giả Đại Đế vừa dứt lời thì bỗng có một ngọn lửa màu lục rơi xuống từ bầu trời. Nơi mà ngọn lửa này đi qua, không gian lập tức bị thiêu cháy thành tro bụi.

Ở phía dưới, Diệp Linh bỗng dừng bước. Nàng ngẩng đầu nhìn ngọn lửa màu lam sậm kia, sau đó mở lòng bàn tay. Thanh liêm đao màu đỏ máu lại xông lên trời và trực tiếp chém đứt ngọn lửa đó.

Ầm!

Cả Địa Ngục bỗng nhiên rung lên, vô số ngọn lửa và huyết mang cuồn cuộn khắp xung quanh. Không lâu sau, những oan hồn ác quỷ có mặt lập tức chạy trốn về bốn phía, chúng không ngừng kêu gào thảm thiết.

Ở phía dưới, Vong Giả Đại Đế nhìn Diệp Linh và nói: “Mấy tiền bối của ngươi không bằng ngươi đâu!”

Diệp Linh chẳng tỏ vẻ gì cả, nàng liếc mắt nhìn bốn phía: “Sao nào, bọn họ không ra à?”

Vong Giả Đại Đế nhìn thẳng về phía nàng: “Một mình ta thôi cũng đủ để giết ngươi rồi!”

Vong Giả Đại Đế vừa dứt lời thì bỗng một cây trường thương màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Ngay sau đó, hắn ta hóa thành một đường hắc quang rồi xông lên, trên mũi thương là vô số những oan hồn ác quỷ đang điên cuồng gào thét.

Hắn ta nhìn Diệp Linh, vẻ mặt sầm xuống.

Khắp Địa Ngục bỗng rơi vào tĩnh lặng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả Địa Ngục như đang rung chuyển, trông cực kì đáng sợ.

Dứt lời, hắn ta cũng biến mất.

Vụt!

Dứt lời, Diệp Linh lại biến mất.

Ở phía xa xa, Diệp Linh nhếch khóe miệng: “Chỉ bằng ngươi?”

Cứ vậy, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, không gian xung quanh hai người đột nhiên nứt vỡ. Ngay sau đó, hai người lại xuất hiện ở Địa Ngục. Mà lúc này, sắc mặt của Vong Giả Đại Đế đã tái xanh, vẻ mặt của hắn ta cũng trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Ầm ầm!

Dứt lời, nàng bèn vung liêm đao về phía trước.

Ở phía xa, Diệp Linh chầm chậm nhắm hai mắt lại. Ngay sau đó, cả người nàng lập tức biến mất. Trông thấy cảnh tượng ấy, Vong Giả Đại Đế khẽ híp hai mắt lại: “Tam trọng chiều không gian!”

Dưới liêm đao ấy, không gian còn yếu ớt hơn cả một tờ giấy!

Lúc này, Vong Giả Đại Đế đã trở về vị trí ban đầu của hắn ta, còn Diệp Linh thì không lùi một bước.

Ở phía xa xa, sắc mặt Vong Giả Đại Đế lập tức thay đổi. Hắn ta không dám lơ là nữa, tay phải nắm chặt trường thương chĩa về phía trước: “Bách Quỷ Dạ Tập!”

Ở phía xa, hai tay Diệp Linh nắm chặt liêm đao màu đỏ máu và giơ nó lên, khi liêm đao cao quá đầu, nàng bỗng gào lên: “Thiên Tận Trảm!”

Vụt!

Uỳnh!

Cây thương trong tay Vong Giả Đại Đế rung lên kịch liệt rồi lập tức vỡ nát. Còn Vong Giả Đại Đế thì lùi mãi về phía sau.

Liêm đao của Diệp Linh chém xuống, màn hắc quang của Vương Giả Đại Đế tan nát. Đao của Diệp Linh đâm thẳng về hướng đầu của Vong Giả Đại Đế.

Liêm đao đã tới!

Ở phía xa xa, Vong Giả Đại Đế bỗng bước lên phía trước một bước. Giữa trán hắn ta có một ngọn linh đăng bay ra, nhắm thẳng về phía Diệp Linh: “Linh Đăng Phẫn Hồn!”

Khi Vong Giả Đại Đế đâm thương về phía trước, vô số oan hồn ác quỷ cũng xông ra từ cây thương. Tuy nhiên khi chúng vừa mới lại gần liêm đao của Diệp Linh thì lập tức hóa thành tro tàn.

Lâm Giới phù!

Ở phía dưới, sắc mặt Diệp Linh vẫn rất bình tĩnh. Khi ngọn lửa còn cách đỉnh đầu nàng khoảng nửa trượng, một cột sáng bảy màu bỗng vọt lên trời. Bên trong cột sáng bảy màu ấy là một lá phù lục.

Dứt lời, ngọn linh đăng kia trực tiếp hóa thành một đường lục quang rồi xuất hiện trên đỉnh đầu của Diệp Linh. Ngay sau đó, một ngọn lửa màu trắng rơi xuống. Nếu như tiếp xúc với ngọn lửa này thì linh hồn sẽ lập tức hóa thành hư vô.

Uỳnh!

Đúng lúc đó, Vong Giả Đại Đế bỗng chắp hai tay lại: “Ám Diệt!”

Dứt lời, một đường hắc quang bỗng nhấn chìm hắn ta và Diệp Linh.

Một lát sau, đường hắc quang ấy biến mất. Lúc này, Diệp Linh đã lùi về phía sau khoảng trăm trượng, trên thanh đao của nàng xuất hiện một luồng hắc khí nhạt. Luồng hắc khí này đang chầm chậm ăn mòn thanh đao.

Thế nhưng đúng lúc ấy, liêm đao của Diệp Linh lại chĩa về phía hắn ta một lần nữa.

Vong Giả Đại Đế lùi mạnh về phía sau. Trong lúc lùi lại, xung quanh người hắn ta bỗng xuất hiện một mảng hắc quang. Mảng hắc quang ấy đã chặn lại liêm đao của Diệp Linh, thế nhưng ngay lúc đó mảng hắc quang ấy lại nứt vỡ, trông như một cái mạng nhện vậy.

Đao này còn chưa dứt thì đao kia lại tới, cứ liên tục không ngừng nghỉ.

Cây thương của Vong Giả Đại Đế tan nát, tuy nhiên đó chưa phải là kết thúc.

Ầm!

Sức mạnh từ Lâm Giới phù đã dập tắt ngọn lửa màu trắng kia, còn ngọn linh đăng cũng dần trở nên hư ảo.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Vong Giả Đại Đế lập tức thu lại ngọn linh đăng. Hắn ta liếc nhìn Diệp Linh: “Thất sắc phù lục! Tới giờ, trên thế giới này gần như đã không còn hỗn độn chi khí nữa, sao ngươi lại có được thất sắc phù lục!”

Một cường giả siêu cấp như Diệp Linh mà sở hữu được thất sắc phù lục thì đúng là vô cùng kinh khủng.

Diệp Linh nhìn về phía Vong Giả Đại Đế, nàng nói: “Ca ca của ta làm cho ta đấy!”

Vong Giả Đại Đế híp hai mắt lại: “Ca ca của ngươi?”

Diệp Linh không muốn nhiều lời với hắn ta, nàng phất tay, lá thất sắc phù lục lập tức bay lên liêm đao của nàng. Ngay sau đó, luồng hắc khí trên liêm đao đã tản đi hết do chịu tác động từ sức mạnh của Lâm Giới phù!

Liêm đao của Diệp Linh lại khôi phục trạng thái bình thường!

Mà lúc này, nàng bỗng biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận