Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3908. )



Chương 3908. )




Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, hiện giờ chúng ta phải ra vẻ một cách khiêm tốn hay cứ ra vẻ một cách ngông cuồng?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi bảo: “Ngươi thấy sao?”
Tiểu tháp trầm giọng nói: “Hay là chúng ta giả bộ đi? Ta thấy như vậy cũng được đó! Giả bộ chúng ta rất yếu, đợi mấy kẻ mất não tới khiêu khích, sau đó chúng ta khôi phục thực lực tẩn hắn ta, tiếp đó nếu như có kẻ địch thông minh thì chúng ta lập tức hạ mình. Còn nếu gặp kẻ địch không có trí thông minh thì cứ gọi cha hoặc hoán tổ gì đó, sau đó chúng ta lại tiếp tục ra vẻ…”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp tiếp tục nói: “Ra vẻ ngông cuồng cũng được, dù sao thì với thực lực hiện giờ của chúng ta, ngoài tam kiếm hầu như không ai là đối thủ nữa rồi! Mà tam kiếm lại cùng phe với chúng ta, chúng ta cứ ngông cuồng thôi nhỉ? Dựa vào đâu mà không cần làm vậy?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nói có lí lắm!”
Nói đoạn, hắn bật cười ha ha, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Không lâu sau, Diệp Huyền và tiểu tháp tới được Tử Nhân Giới.
Vừa mới tiến vào Tử Nhân Giới, Diệp Huyền bèn nhíu mày, biết tại sao nơi này lại được gọi là Tử Nhân Giới rồi.
Nơi này thực sự vô cùng âm u!
Hơn nữa chẳng có chút sinh cơ nào, mọi nơi đều quỷ dị.
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, sau đó đi về phía xa xa. Không lâu sau, hắn tới bên bờ sông. Bên bờ sông có một bia đá màu máu đỏ, trên bia đá có khắc dòng chữ: Tử Nhân Hà!
Tử Nhân Hà!
Diệp Huyền quan sát Tử Nhân Hà, nước sông đục ngầu, còn được bao phủ bởi một luồng sức mạnh thần bí. Thế nên hoàn toàn không nhìn rõ được đáy sông!
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tiểu tháp, ngươi có cần xuống xem trước không?”
Tiểu tháp trầm giọng nói: “Tiểu chủ, ngươi sợ à?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Sao có thể?”
Tiểu tháp nói: “Với thực lực hiện giờ của ngươi thì không ai có thể giết ngươi được. Ngươi đi đến đâu cũng như đại lão ấy!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Nói có lí lắm!”
Nói đoạn, hắn bèn đi vào Tử Nhân Hà. Khi đi đến gần, Diệp Huyền nhíu mày. Lúc này nước sông đột nhiên cuộn trào, tiếp đó một nữ tử chầm chậm bay ra!
Nữ tử này khoác một tầng sa mỏng màu đỏ, dáng người thướt tha, mọi thứ bên trong như ẩn như hiện, trông rất hấp dẫn.
Ướt át mê hoặc!
Diệp Huyền nghĩ đến cụm từ này!
Nữ tử liếc nhìn hắn mà không lên tiếng, chỉ cầm một cái lược bắt đầu chải tóc. Nàng chải rất chậm, khe khẽ, rất dịu dàng.
Diệp Huyền do dự một lát rồi thầm nói: “Tiểu tháp, giờ chúng ta nên làm gì?”
Tiểu tháp nói: “Đánh nàng ta!”
Diệp Huyền đen mặt: “Đánh luôn sao?”
Tiểu tháp nói: “Nữ nhân này nhìn cái là biết cao thủ, tỉ thí thôi, đừng đánh chết, mục đích của chúng ta là cầu bại chứ không phải giết người!”
Diệp Huyền liếc nhìn nữ tử phía xa xa, nữ tử đột nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cầu bị đánh!”
Nữ tử nhíu mày: “Cầu bị đánh!”
Diệp Huyền cười ha ha: “Đúng vậy!”
Nữ tử nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, nữ tử kia đột nhiên biến mất.
Diệp Huyền híp mắt lại, hắn đẩy ngón cái, Thanh Huyền Kiếm bèn bay đi. Thế nhưng ngay sau đó, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại, bởi lẽ hắn phát hiện Thanh Huyền Kiếm lại quay về vỏ một cách quỷ dị!
Chuyện gì thế này?
Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ hắn!
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, nhục thân của hắn đã vỡ tan. Cùng lúc đó, tay của nữ tử điểm vào trán linh hồn Diệp Huyền.
Uỳnh!
Linh hồn của Diệp Huyền rung lên, sau đó hắn bị ghim tại chỗ!
Diệp Huyền sững sờ!
Lúc này tiểu tháp nói: “Tiểu chủ, ngươi… dù ngươi muốn ra vẻ một cách khiêm tốn thì cũng đừng khiêm tốn như vậy chứ! Ngươi đừng có làm giả nhiều quá!”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử nhìn hắn: “Trăm vạn năm nay, lần đầu tiên ta gặp người có yêu cầu như ngươi…”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử đột nhiên xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền bay đến lòng bàn tay nàng. Nàng dùng ngón tay phải kẹp lấy Thanh Huyền Kiếm, sau đó thuận thế vuốt một đường. Khi vuốt đến mũi kiếm, hai ngòn tay nàng hơi dùng lực.
Uỳnh!
Thanh Huyền Kiếm rung lên.
Nó không vỡ, nhưng thân kiếm đã xuất hiện vết nứt! Song chớp mắt, nó lại khôi phục như thường. Không những thế, ngón tay của nữ tử cũng nứt ra, máu tươi trào ra.
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn thay đổi!
Có thể làm Thanh Huyền Kiếm nứt!
Mẹ kiếp!
Lần này ra vẻ thất bại rồi!
Nữ tử nhíu mày, nàng nhìn Diệp Huyền: “Thanh kiếm này của ngươi thú vị đấy!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Nói gì giờ?
Ra vẻ thất bại nên hắn chẳng còn gì để nói!
Nữ tử đột nhiên xòe tay ra, tiểu tháp xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Nàng quan sát tiểu tháp, đoạn bảo: “Nghịch thời gian…”
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, ngươi đánh nàng ta đi!”
Diệp Huyền đen mặt.
Nữ tử quan sát tiểu tháp: “Có vẻ hắn không đánh lại được ta đâu!”
Tiểu tháp trầm giọng nói: “Ngươi nói linh tinh! Tiểu chủ vừa mới vô địch, sao có thể không đánh lại ngươi? Hắn chỉ đang giả vờ một cách khiêm tốn thôi! Tiểu chủ, xử nàng ta đi!”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử nhìn hắn: “Ngươi đang khiêm tốn à?”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp lại nói: “Đó là điều đương nhiên! Dưới tam kiếm thì ai có thể giết được tiểu chủ của ta?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Giờ hắn thấy hơi gượng gạo…
Nghe tiểu tháp nói vậy, nữ tử bèn nhìn Diệp Huyền, nàng quan sát hắn: “Hình như tiểu chủ của ngươi cũng không lợi hại lắm!”
Tiểu tháp muốn nói gì đó song Diệp Huyền đột nhiên bảo: “Tiểu tháp… đừng chém gió nữa!”
Tiểu tháp sững sờ, sau đó bảo: “Tiểu chủ, ngươi đừng che giấu thực lực nữa! Tẩn nàng ta đi! Để nàng hát bị chinh phục!”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3908.



Bạn cần đăng nhập để bình luận