Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3595. Bình thường ta sẽ không ra tay!



Chương 3595. Bình thường ta sẽ không ra tay!




Mệnh Tri cảnh?
Diệp Huyền vừa dứt lời thì các cường giả núp trong bóng tối bèn sững sờ.
Mệnh Tri cảnh là sự tồn tại như thế nào?
Đó là cường giả mạnh nhất trên thế gian!
Hơn nữa những cường giả Mệnh Tri cảnh còn cực kì hiếm gặp, hiếm gặp ở Thiên Cực Giới này bởi ở Thiên Cực Giới toàn những người chưa đạt đến Mệnh Tri cảnh!
Mà hiện giờ nơi này xuất hiện một cường giả Mệnh Tri cảnh?
Thế nhưng cái tên này mới ở Vô Gian chi đạo cơ mà?
Chẳng lẽ hắn che giấu thực lực?
Phía đối diện Diệp Huyền, sắc mặt nữ tử kiếm tu kia khó coi vô cùng, nàng thực sự gặp phải một cường giả Mệnh Tri cảnh ư?
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên xòe tay ra, một bức tranh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, là tranh của Tuyết tỷ.
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Có biết người này không?”
Nữ tử liếc nhìn bức tranh, nàng do dự một lát rồi nói: “Tiền bối đến vì nàng ta ư?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Nữ tử trầm giọng nói: “Nữ tử này đã trốn đến rừng Hắc Ám rồi!”
Rừng Hắc Ám?
Diệp Huyền nhíu mày: “Rừng Hắc Ám là chỗ nào?”
Nữ tử chỉ về phía xa xa: “Bên ngoài thành khoảng ngàn dặm!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Lúc này, nữ tử kia đột nhiên nói: “Ngươi không giết ta?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng: “Từ trước đến nay ta không giết nữ nhân!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nàng thở phào một hơi.
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía xa xa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt nữ tử lập tức thay đổi, cái tên này hối hận hả?
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Ta không quen nơi này, ngươi đi cùng ta, ta sẽ chỉ điểm kiếm đạo cho ngươi!”
Nữ tử nhìn hắn, nàng do dự một lát rồi nói: “Tiền bối…”
Diệp Huyền nhíu mày: “Sao nào, không đồng ý hả?”
Nữ tử vội vàng nói: “Đồng ý!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đi theo ta!”
Nữ tử liếc nhìn hắn, sau đó đi theo.
Trên đường đi, nữ tử không dám nói chuyện!
Hai đường kiếm vừa rồi đã khiến nàng ám ảnh!
Xung quanh, một vài cường giả đang núp trong bóng tối cũng không dám đi theo Diệp Huyền nữa. Dù thiếu niên này có phải Mệnh Tri cảnh hay không thì bọn họ cũng không thể chọc vào!
Chưa đi được bao lâu thì Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Ở phía trước mặt cách hắn không xa có một nam tử vác đao đứng đó. Bên cạnh hắn ta còn có một thi thể nhuốm đầy máu, cổ họng thi thể này không ngừng chảy máu. Rất rõ ràng, hắn ta vừa bị giết.
Đúng lúc ấy, nam tử kia đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền và nữ tử. Khi trông thấy nữ tử, hắn ta nhíu mày: “Vô Gian chi đạo?”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhếch miệng, cười có hơi quỷ dị.
Diệp Huyền mỉm cười, hắn quay đầu nhìn nữ tử: “Giết đi!”
Nữ tử sững sờ.
Ngươi không giết lại bảo ta giết?
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Sao nào, có vấn đề gì à?”
Nữ tử do dự một lát rồi nói: “Được!”
Nói đoạn, nàng đột nhiên biến mất, một đường kiếm quang lóe lên.
Ở phía xa xa, nam tử kia nhíu mày: “Hư Vọng, ngươi bị điên à?”
Nói đoạn, hắn ta bèn giơ đao lên chém.
Uỳnh!
Một luồng kiếm quang và đao quang bùng nổ, hai người cùng lùi về phía sau.
Nữ tử tên Hư Vọng kia đang chuẩn bị ra tay lần nữa thì lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Nào, dùng thanh kiếm ta tạo này xem!”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn bay đến trước mặt Hư Vọng.
Hư Vọng liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó cầm lấy Thanh Huyền Kiếm. Nàng không nghĩ nhiều nữa mà lập tức biến mất!
Ở phía xa xa, ánh mắt nam tử lóe lên vẻ dữ dằn: “Ngươi bị điên hả?”
Nói đoạn, hắn ta vung đao xuống.
Uỳnh!
Đao quang đột nhiên vỡ tan, nam tử lùi mạnh về phía sau. Trong lúc lùi, nhục thân của hắn ta lập tức vỡ tan, không chỉ nhục thân mà đến linh hồn của hắn ta cũng trở nên hư ảo, trong suốt!
Hư Vọng sững sờ!
Có vẻ như nhớ ra điều gì đó, nàng quay đầu nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin: “Cái này…”
Nàng có thể miểu sát tên kia?
Phải biết rằng nam nhân này có thực lực tương đương nàng, ngày thường bọn họ cũng từng đấu với nhau, thế nhưng đều không ai làm gì được ai. Vậy mà vừa rồi nàng lại có thể miểu sát hắn ta!
Là do thanh kiếm này!
Hư Vọng nhìn thanh kiếm trong tay với vẻ kinh ngạc vô cùng. Đồng thời, nàng cũng thấy hơi sợ Diệp Huyền.
Ở phía xa xa, nam tử kia cũng sững sờ. Hắn ta nhìn Hư Vọng bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi…”
Hư Vọng không nói gì cả mà quay người đi đến trước mặt Diệp Huyền, trả lại thanh kiếm cho hắn: “Tiền bối…”
Diệp Huyền thu Thanh Huyền Kiếm lại, sau đó liếc nhìn nam tử: “Đồ trên người hắn ta thuộc về ngươi!”
Nói đoạn, hắn bèn đi về phía xa xa.
Hư Vọng do dự một lát rồi cũng đi theo.
Lúc này, nam tử sắp biến mất kia đột nhiên hỏi: “Hắn là ai?”
Hư Vọng liếc nhìn nam tử: “Vị tiền bối này hơn cả Mệnh Tri cành, cái đồ ngu này!”
Nói đoạn, nàng bèn vội vàng đi theo Diệp Huyền.
Mệnh Tri cảnh!
Nam tử lập tức hóa đá, vừa rồi hắn ta còn định động thủ với cả đại lão Mệnh Tri cảnh ư?
Không lâu sau, nam tử hoàn toàn biến mất.
Trong bóng tối, Hung Nghê trầm mặc không lên tiếng.
Thanh kiếm kia quá kinh khủng!
Nhất là khi nó rơi vào tay kiếm tu cấp bậc như Hư Vọng, sức chiến đấu tăng cao, quá kinh khủng.
Hung Nghê thấy hơi không vui, bởi vì sự việc không giống như nàng tưởng. Ban đầu nàng tưởng sau khi cái tên này rời khỏi nàng thì hắn sẽ chẳng sống nổi, sau đó mở miệng tìm nàng cứu mạng!
Mà nàng không ngờ hắn có thể giả làm cường giả Mệnh Tri cảnh, hơn nữa còn tìm được một vệ sĩ!
Điều quan trọng nhất là nữ tử kiếm tu này còn tin hắn là Mệnh Tri cảnh thật!
Thế giới này điên rồi!
Hết chương 3595.



Bạn cần đăng nhập để bình luận