Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3257: Ta gọi

Lý Mộc Thư nhìn nữ tử váy trắng: "Ngươi đang nói vô địch?"

Nữ tử váy trắng nhìn hắn ta: "Ngươi có vấn đề gì à?"

Lý Mộc Thư mỉm cười: "Ta chỉ thấy rất nực cười mà thôi!"

Hành Đạo Kiếm trong tay nữ tử váy trắng lại bay đi.

Vụt!

Lý Mộc Thư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kiếm đâm xuyên qua trán!

Nụ cười trên gương mặt hắn ta hoá đá.

Nữ tử váy trắng nhìn Lý Mộc Thư: "Còn vấn đề nữa không?"

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Lâm Hải bèn thay đổi, hắn ta vội vàng nói: "Ta gọi! Ta gọi!"

Vẻ mặt Lâm Hải khó coi đến đỉnh điểm. Hắn ta không thể không gọi, hắn ta biết nữ nhân trước mắt này sở dĩ không giết mình là bởi muốn hắn ta gọi người!

Nữ tử váy trắng nói: "Nếu không gọi thì các ngươi có thể chết rồi!"

Hoán tổ!

Tiếp tục gọi người!

Người tới chính là viện thủ của Thư Điện!

Lý Mộc Thư nhìn nữ tử váy trắng với vẻ sợ hãi: "Ngươi... ngươi là ai... ?"

Đúng lúc ấy, một lão giả mặc bạch bào bỗng nhiên xuất hiện phía đối diện cách nữ tử váy trắng không xa.

Sắc mặt Lâm Hải khó coi vô cùng!

Nữ tử váy trắng nhìn Lâm Hải: "Tiếp tục gọi người đi!"

Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu: "Thế thì gọi đi! Nhớ gọi nhiều người vào, tốt nhất là hoán tổ luôn đi!"

Bạch bào lão giả vừa xuất hiện xong đã khẽ hành lễ với nữ tử váy trắng: "Tham kiến tiền bối!"

Nói đoạn, nàng bèn xoè tay ra, Hành Đạo Kiếm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Nữ tử váy trắng nhìn hắn ta: "Ngươi muốn chết thế nào?"

Viện thủ!

Hắn ta cũng là người mạnh nhất ở Thư Điện hiện tại!

Bạch bào lão giả trầm giọng nói: "Nếu như ta đỡ được một kiếm tiếp theo đây của tiền bối thì tiền bối hãy bỏ qua cho Thư Điện chúng ta!"

Bạch bào lão giả vội vàng nói: "Tiền bối, ngươi có muốn đánh cược không?"

Mà lúc này hắn ta lại không thể không làm vậy.

Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Không cần."

"Thánh Ngôn Thư!"

Vẻ mặt bạch bào lão giả sựng lại, hắn ta cười khổ: "Tiền bối, lần này là do lỗi của Thư Điện chúng ta, Thư Điện chúng ta sẵn sàng xin lỗi."

Chí bảo của Thư Điện!

Thánh Ngôn Thư!

Có người thốt lên!

Nói đoạn, nàng bèn xoè tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Nữ nhân trước mắt này thực sự có năng lực huỷ diệt Thư Điện!

Nữ tử váy trắng nhìn bạch bào lão giả: "Được!"

Bạch bào lão giả khẽ gật đầu, hắn ta xoè tay ra, một cuốn cổ tịch dày cộp đột nhiên bay lên từ lòng bàn tay hắn ta!

Nữ tử váy trắng nhìn hắn ta: "Đánh cược?"

Đã bao giờ hắn ta hạ mình như vậy đâu!

Lúc nói câu này, trong lòng bạch bào lão giả cũng thấy đắng chát.

Đỡ một kiếm!

Bạch bào lão giả nhìn nữ tử váy trắng: "Tiền bối, ta ra tay trước được không?"

Nữ tử váy trắng gật đầu: "Được!"

Bạch bào lão giả nhìn chằm chằm nàng: "Mong tiền bối chỉ giáo!"

Dứt lời, hắn ta bỗng mở Thánh Ngôn Thư. Ngay sau đó, vô số kim sắc cổ tự bay ra từ Thánh Ngôn Thư. Chỉ trong chốc lát, cả đất trời xuất hiện vô số giọng nói già nua và thần bí.

Thánh ngôn!

Thánh nhân chi ngôn đến từ xa xưa!

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, hắn nhíu mày, Thánh Ngôn Thư này kì lạ quá!

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được hơi thở của cái chết!

Ở phía xa xa, sắc mặt nữ tử váy trắng rất bình tĩnh, nàng không vội ra tay.

Khoảnh khắc ấy, cả đất trời tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi!

Lại là miểu sát!

Tất cả mọi người đều nhìn bạch bào lão giả. Lúc này, giữa trán của bạch bào lão giả có một đường kiếm quang xuyên qua!

Một tiếng xoẹt vang lên, cả đất trời bỗng dưng trở nên an tĩnh. Cùng lúc đó, thánh ngôn đã bay đến trước mặt nữ tử kia bỗng hoá thành hư vô!

Vụt!

Dứt lời, nàng đột nhiên rút kiếm chém.

Thánh nhân chi ngôn định sinh tử!

Bạch bào lão giả ra tay và dốc toàn lực!

Bởi lẽ hắn ta biết mình chỉ có một cơ hội để ra tay!

Một vài người ý chí và đạo tâm không kiên định đã chết ngay tại chỗ. Trong đó thậm chí còn bao gồm cả một vài cường giả Tuyệt Trần cảnh!

Sắc mặt Diệp Huyền cũng thay đổi, ban nãy khi nghe được những thánh nhân chi ngôn đó, tâm cảnh kiếm đạo của hắn có hơi lay động!

Phủ định chính mình!

Những thánh nhân chi ngôn này có thể làm loạn lòng người!

Diệp Huyền vội vàng vận chuyển huyền khí trong cơ thể, bắt đầu trấn áp những thánh nhân chi ngôn kia.

Ở phía xa xa, nữ tử váy trắng lắc đầu, trong mắt nàng ánh lên vẻ thất vọng: "Vớ va vớ vẩn!"

Những thánh ngôn này sắc như lưỡi kiếm, chữ nào cũng chí mạng!

Ngay sau đó, chữ "Tử" màu vàng kim cực lớn này bắn thẳng về phía nữ tử váy trắng. Mà bên trong kim sắc cổ tự này có chứa rất nhiều giọng nói cổ xưa. Khi những thánh ngôn này vang lên, sắc mặt những người xung quanh lập tức thay đổi!

Chỉ trong chốc lát, vô số cổ tự bỗng nhiên tụ lại thành một chữ "Tử" cực lớn.

Uỳnh!

Lúc này, bạch bào lão giả đột nhiên nhìn Diệp Huyền: "Thánh Ngôn Định Sinh Tử!"

Với nàng mà nói, ra tay sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt, bởi lẽ đều chỉ cần một kiếm!

Bạch bào lão giả nhìn nữ tử váy trắng phía xa xa. Trong mắt hắn ta là vẻ hoang mang: "Ngươi... rốt cuộc mạnh đến mức nào?"

Rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Tất cả mọi người đều nhìn nữ tử váy trắng!

Rốt cuộc nữ tử váy trắng mạnh đến mức nào?

Không chỉ bạch bào lão giả muốn biết mà tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc nữ tử váy trắng mạnh như thế nào!

Lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên xoè tay ra, cuốn Thánh Ngôn Thư trong tay bạch bào lão giả đột nhiên bay đến tay nàng. Nàng liếc mắt nhìn, lắc đầu: "Ngôn ngữ như thế này mà cũng được xưng là thánh nhân? Rác rưởi!"

Nói đoạn, nàng bèn huỷ luôn cuốn Thánh Ngôn Thư đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận