Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 549: Ta Muốn Chế Kiếm!

Nhìn ba đầu Yêu thú vọt tới, Diệp Huyền biết, hắn bị nhắm tới!

Người đầu tiên mà hắn nghĩ tới, chính là Mục Xương!

Ở đây, hắn không có kẻ thù nào khác!

Diệp Huyền không nghĩ nhiều, bởi ba đầu Yêu thú Phá Không cảnh đã vọt tới.

Chân đạp đại điện, một thanh Đại Địa chi kiếm lập tức ngưng tụ, sau đó vội vọt tới trước, hai tay cầm kiếm chém ra!

Một đạo kim sắc kiếm khí lóe lên.

Ầm ầm!

Một đầu Yêu thú trực tiếp bị chấn bay, thế nhưng Diệp Huyền cũng trực tiếp bị phản chấn đẩy ngược, trực tiếp đập lên tường thành!

Đúng lúc này, ba đầu Yêu thú lại muốn xông lên, Diệp Huyền xoay người liền chạy.

Cứ vậy chạy?

Lực phòng ngự thật mạnh.

Chạy?

Ba đầu Yêu thú này đều có hình thể khổng lồ, bộ dáng như sói, hai chân hai tay.

Mặc dù Diệp Huyền chỉ đạt tới Ngự Pháp cảnh, nhưng thực lực vốn không yếu hơn chúng, hơn nữa còn có Không Gian đạo tắc, lại thêm ngự kiếm, tốc độ nhanh hơn bọn chúng nhiều. Bởi vậy, ba đầu Yêu thú căn bản không đuổi kịp Diệp Huyền!

Trên không, Diệp Huyền khẽ ép tay phải, thân hình liền ngừng lại.

Diệp Huyền cũng không chạy ra ngoài, mà chạy vào trong nội thành, hắn chạy rất nhanh, nháy mắt đã mất hút!

Diệp Huyền nhìn đầu Yêu thú vừa bị hắn đánh bay, vậy mà không chút tổn thương.

Trên tường thành, ba đầu Yêu thú gắt gao nhìn hắn.

Thấy Diệp Huyền chạy, ba đầu Yêu thú kia trực tiếp sửng sốt, không chỉ ba đầu Yêu thú sửng sốt, mà Hách Liên Tiên đang đứng trên tường thành chuẩn bị xem trò vui cũng ngẩn cả người.

Cứ như vậy, trời gần sáng!

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, đánh với loại Yêu thú đạt tới cấp bậc này, thực sự vô cùng phiền toái, bởi thân thế đối phương thực sự quá cường hãn!

Mà đám Yêu thú cũng dần rút đi!

Ba đầu Yêu thú ngẩn cả người, vội sải bước đuổi theo, nhưng chúng nó căn bản không đuổi kịp Diệp Huyền!

Diệp Huyền vòng vòng trong nội thành, hắn không ham chiến, bởi vậy, ba đầu Yêu thú kia có thực lực mà không có chỗ dùng!

Đơn đấu!

Diệp Huyền cười nói:

Mà nếu không đơn đấu, Diệp Huyền lại không đánh với chúng nó!

- Nhân loại, ngươi nhát gan vậy sao?

Trên tường thành, Diệp Huyền không chút biểu tình, không biết là đang nghĩ gì.

Trên tường thành, Diệp Huyền lẳng lặng đứng yên, trước mặt không xa là ba đầu Yêu thú kia, ba đầu Yêu thú gắt gao nhìn Diệp Huyền, một trong ba gằn giọng:

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi đắc tội với ai hả?

Lúc này, Hách Liên Tiên đi tới bên cạnh:

- Nhát gan?

Trời càng lúc càng sáng, lúc này, tôn Yêu thú cầm đầu đột nhiên nói:

- Ngươi muốn đơn đấu, được, tối nay chúng ta đơn đấu với ngươi.

Nói xong, cả ba quay người biến mất.

- Các ngươi lấy ba đánh một, lại nói ta nhát gan? Có bản lĩnh thì đơn đấu! Các ngươi dám không?

Nếu đơn đấu, chúng nó không dám nói có thể chém giết được Diệp Huyền!

Rất mạnh!

Ba đầu Yêu thú lập tức có chút âm trầm, bởi quần nhau một hồi, bọn nó phát hiện, chiếc lực của nhân loại trước mắt này rất mạnh!

- Mục Xương!

- Mục Xương!

Hách Liên Tiên khẽ hiện vẻ kinh ngạc, lại đánh giá nhìn Diệp Huyền:

- Sao ngươi đắc tội với lão?

Diệp Huyền cười nói:

- Ta giết cháu trai hắn!

Hách Liên Tiên trừng mắt nhìn:

- Thế thì ngươi gặp phiền phức lớn rồi! Mục Xương này là chủ đạo sư ở ngoại viện, ở ngoại viện này, lão có quyền lực rất lớn.

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền vội nói:

Diệp Huyền lại lắc lắc, đúng lúc này Tiểu Linh Nhi mở mắt, nàng trừng trừng mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó lại nhắm lại.

Không có động tĩnh!

- Tiểu Linh Nhi, tỉnh…

Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc lắc Tiểu Linh Nhi:

Giờ phút này, Tiểu Linh Nhi đang ghé đầu lên một trái linh quả lớn như quả dưa hấu, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn chảy nước miếng.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Sau khi Hách Liên Tiên rời di, Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, trên đất có ba bộ thi thể.

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn biết, đây là Đạo Nhất học viện kiểm tra chiến lực của học viên, nhiều khi, cảnh giới không có nghĩa là chiến lực! Bởi cảnh giới thì có thể dùng ngoại vật mà bồi lên, nhưng chiến lực, mới là thực sự!

Có thể sống sót trong tòa thành này, mới có nghĩa là có thực lực chân chính.

Bởi vậy có thể hiểu, những học viên trước của Đạo Nhất học viện lại yêu nghiệt tới cỡ nào!

Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, xếp bằng ngồi trên đất, tinh thần trầm vào trong cơ thể, hán muốn tiếp xúc đạo tắc tầng thứ hai, có điều vẫn như thường ngày, đạo tắc tầng hai này căn bản không để ý tới hắn!

Im lặng!

Diệp Huyền bất đắc dĩ, đúng lúc này lại nghĩ tới điều gì đó, vội đi tìm Tiểu Linh Nhi.

- Hy vọng ngày mai ngươi còn đứng được ở đây!

Hách Liên Tiên nhìn qua Diệp Huyền:

Hơn nữa, thói đời vốn thế, nhiều khi nói lý thế nào cũng vô dụng, chỉ có nắm đấm lớn mới là đạo lý!

Sống một đời, sao phải nuốt giận vào bụng?

Hắn muốn khiêm tốn, không muốn gây chuyện, nhưng nếu có người nào vô cớ chọc tới hắn, hắn cũng sẽ không mặc đối phương muốn làm gì thì làm.

- Ta cũng bất đắc dĩ!

- Đừng ngủ, ta có việc cần ngươi hỗ trợ!

Tiểu Linh Nhi cựa mình đổi tư thế, sau đó ôm lỗ tay, ngủ tiếp.

Diệp Huyền sạm mặt lại, có ý gì! Hắn lại lắc lắc nàng, đang muốn nói, Tiểu Linh Nhi đột nhiên mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi thật phiền!

Diệp Huyền: “…”

Tiểu Linh Nhi lại muốn ngủ tiếp, Diệp Huyền vội nói:

- Tiểu Linh Nhi, giúp ta một chuyện, ta cho ngươi rất nhiều linh quả!

Nghe vậy, hai mắt Tiểu Linh Nhi lập tức mở to, sáng lấp lánh nhìn Diệp Huyền:

- Thật?

Diệp Huyền gật đầu:

- Thật!

Tiểu Linh Nhi nhìn Diệp Huyền:

- Tỷ tỷ trên tầng hai cùng tỷ tỷ trên tầng bốn nói, ngươi rất giỏi lừa gạt, da mặt cũng rất dày, không thể tùy tiện tin tưởng ngươi, ngươi, đem linh quả cho ta trước!

Sắc mặt Diệp Huyền nhanh chóng sạm lại!

Trong mắt đại thần tầng hai, hắn là loại người này sao? Không đúng!

Diệp Huyền đột nhiên bừng tỉnh, tỷ tỷ trên tầng bốn? Hắn vội nhìn Tiểu Linh Nhi:

- Trên tầng bốn có một tỷ tỷ?

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn:

- Là thế sao?

Diệp Huyền nói:

- Ngươi nói!

Tiểu Linh Nhi có chút mờ mịt:

- Ta không nói nha.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, nha đầu này, có lúc thoạt nhìn ngây ngốc, nhưng có lúc lại rất tinh.

Không quấn lại vấn đề này, Diệp Huyền lấy ra mấy viên linh quả cho Tiểu Linh Nhi, nhìn thấy linh quả, Tiểu Linh Nhi lập tức hớn hở.

Diệp Huyền cười nói:

- Còn nhớ thứ ngươi từng mang vào đây không?

Tiểu Linh Nhi gật cái đầu nhỏ, như nghĩ tới điều gì, nàng đề phòng nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi muốn làm gì?

Diệp Huyền cười nói:

- Không có gì, chỉ hy vọng nó có thể phối hợp với ta, ta muốn chế tạo một thanh kiếm, một thanh kiếm rất rất lợi hại!

Nghe vậy, Tiểu Linh Nhi lập tức hứng thú, có chút hưng phấn:

- Chế tạo kiếm nha… sẽ rất rất rất lợi hại phải không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Đúng vậy!

Tiểu Linh Nhi đột nhiên quay người, rất nhanh, từng tiếng leng keng từ lầu hai truyền tới, mười mấy giây sau, đã thấy Tiểu Linh Nhi xuất hiện, trong ngực nàng, ôm một chữ “Mộng” nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận