Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1347: Tìm sơ hở

Ở giữa!

Giờ này khắc này, hắn bỗng nhiên hơi hiểu ra.

Sơ hở!

Đối địch với người nếu như có thể tìm được sơ hở của đối phương, vậy có phải là có thể làm ít công to hay không?

Đáp án đương nhiên là có thể!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía đạo hắc lôi đó, như vậy thì sơ hở của đạo hắc lôi này là gì?

Liên Thiển nói: "Ngươi biết cảnh giới Phàm kiếm là gì không?"

Diệp Huyền nhìn về phía Liên Thiển, nàng nói khẽ: "Cái gọi là Phàm kiếm, thật ra chính là bản chất, nhìn thấu bản chất. Giống như khúc gỗ trong tay ta, ngươi mới vừa nói nếu như bẻ từ giữa thì có thể dễ dàng dùng sức bẻ gãy nó, chuyện này không sai, nhưng nếu như chúng ta nhìn xa hơn một chút, thấu triệt hơn một chút, ngươi sẽ phát hiện, nếu như dùng lửa thì còn dễ dàng phá hủy nó hơn nữa, đương nhiên thực lực chênh lệch quá lớn, lấy mạnh chiến yếu dùng sức mạnh gì cũng được. Nhưng lấy yếu thắng mạnh, ngươi nhất định phải tìm kiếm phương pháp, lấy sở trường của mình tấn công vào điểm yếu của đối phương."

"Không chỉ thế!"

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đạo thần lôi màu đen ở trên không trung.

Liên Thiển tiếp tục nói: "Bản chất, Phàm kiếm thật ra là chỉ bản chất của vạn vật... muốn hiểu thấu triệt được bản chất của vạn vật không phải là chuyện dễ dàng nhưng mà ngươi phải đi theo phương diện này."

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Ta hiểu được!"

Liên Thiển lại nói: "Lấy yếu chiến mạnh, thực lực bản thân đã chênh lệch lớn mà còn muốn cứng đối cứng chính là ngu xuẩn, ngươi hiểu chưa?"

Sơ hở!

Nói xong, nàng nhìn khúc gỗ trong tay và nói: "Vạn vật tương sinh tương khắc, ví dụ như khúc gỗ trong tay ta, nếu như một người bình thường mà muốn bẻ gãy nó thì không dễ dàng như vậy cho nên bọn họ chọn dùng đao, dùng cưa, dùng búa, dùng lửa..."

Phải làm thế nào mới có thể chiến thắng được đạo thần lôi màu đen này?

Diệp Huyền gật đầu: "Đã hiểu."

Diệp Huyền trầm mặc.

Liên Thiển trầm giọng nói: "Nàng ta tuyệt đối không chỉ ở Phàm cảnh, về phần đến loại trình độ nào... thì ta cũng không biết, cũng không thể đánh giá, bởi vì ta không có tư cách!"

Liên Thiển nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì cả.

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Nữ tử váy trắng, kiếm của nàng ta là Phàm kiếm sao?"

Diệp Huyền nhất định phải dựa vào chính mình!

Diệp Huyền rơi vào trầm tư.

Hắn biết phải tìm sơ hở, nhưng mà sơ hở này cũng không có dễ tìm như vậy!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện phía sau đạo lôi điện đó, cùng lúc đó, hắn trảm một kiếm lên trên lôi điện.

Trốn vào Không Minh cảnh!

Mà đạo lôi điện đó cũng ngây cả người, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của nó, lại là một kiếm đâm xuống.

Liên Thiển nhìn về phía Diệp Huyền, hắn đột nhiên biến mất, khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở chân trời, mà lúc này, đạo lôi điện đó đột nhiên giáng xuống.

Mà Diệp Huyền ở ngay bên cạnh đạo lôi điện đó, giờ phút này trong lòng của hắn có chút chấn kinh, bởi vì hắn phát hiện ra sức mạnh của đạo lôi điện đó không hề tạo thành tổn thương thực chất gì cho hắn, đương nhiên nếu như mảnh không gian này vỡ vụn thì hắn vẫn bị ảnh hưởng!

Đúng lúc này, ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên sáng lên: "Có rồi!"

Giờ khắc này, hắn mới chính thức phát hiện ra sự kinh khủng của Nhất Kiếm Vô Lượng...

Nói cách khác, chỉ cần hắn tiến vào Không Minh cảnh thì trong khoảng thời gian này, hắn tương đương với ở vào trạng thái vô địch!

Nhưng với nhục thân của hắn thì chút ảnh hưởng đó gần như có thể nói là không có!

Nhưng mà đúng lúc này, Diệp Huyền trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.

Ầm!

Lôi điện run lên kịch liệt, vô số lôi quang từ bốn phía bắn ra, Diệp Huyền bị đánh bay một lần nữa, nhưng mà giống như lúc trước, vừa bị đánh bay là hắn lại tiến vào Không Minh cảnh!

Đạo lôi điện đó yên lặng trong nháy mắt, đột nhiên, nó run lên kịch liệt, một mảnh lôi quang bỗng nhiên bộc phát ra, trong khoảnh khắc đó, toàn bộ chân trời trực tiếp biến thành một mảnh hư vô.

Đạo lôi điện đó lập tức ngừng trên không trung, bởi vì nó đã mất đi mục tiêu.

Trốn vào bên trong Không Minh cảnh một lần nữa!

Lôi điện run lên kịch liệt, Diệp Huyền trực tiếp bị đánh bay, nhưng mà vừa mới bay ra ngoài thì hắn đã trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.

Ầm!

Môn kiếm kỹ này là để cho sát thủ dùng!

Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn hắn tối đa chỉ có thể thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng ba lần, nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn hắn chỉ có thể tiến vào Không Minh cảnh ba lần.

Mà bây giờ, hắn không lựa chọn ra tay một lần nữa mà lui sang một bên bắt đầu chữa thương!

Cách đó không xa, đạo lôi điện đó còn đang tàn sát bừa bãi, có thể nhìn ra được nó đang rất nóng nảy.

Cứ như vậy, kéo dài ước chừng nửa canh giờ, đạo lôi điện đó mới yên tĩnh.

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó, trong nháy mắt đạo lôi điện đó run lên kịch liệt, một mảnh lôi quang chấn động ra, nhưng mà Diệp Huyền lại biến mất.

Lôi quang chấn động qua không trung, toàn bộ tinh không trực tiếp rung chuyển.

Phía dưới, Liên Thiển lắc đầu cười một tiếng, nàng biết Diệp Huyền đang dùng biện pháp gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận