Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3914. .



Chương 3914. .




Diệp Huyền đột nhiên nói: “Có phải ngươi phát hiện thanh kiếm kia vô dụng với ngươi nên ngươi đã cho Tử chủ, làm vậy để ta và Tử chủ kết thù với nhau đúng không?”
Hồng Chiêu nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Hồng Chiêu cô nương, ngươi xem đi, đây là chuyện mà con người có thể làm ra được hả? Ta tin ngươi như thế mà ngươi lại cầm kiếm của ta rồi chạy trốn… Điều quan trọng nhất là ngươi không những lấy ta ra làm bia đỡ đạn mà còn li gián ta với tên Tử chủ gì đó, chuyện này mà ngươi cũng làm ra được!”
Vẻ mặt Hồng Chiêu vẫn bình tĩnh, nàng không lên tiếng.
Lúc này, Hoang đột nhiên nói: “Nếu Diệp công tử thấy còn tức thì có thể giết nàng ta!”
Nghe vậy, Hồng Chiêu bèn tái mặt: “Hoang…”
Hoang ngó lơ nàng luôn.
Hồng Chiêu đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Ta đã đánh giá thấp chỗ dựa của ngươi rồi!”
Diệp Huyền lắc đầu, hắn nhìn Hoang: “Hoang cô nương, ngươi có thể giải quyết Tử chủ không?”
Hoang nhìn Ca Diệp: “Bảo hắn ta tới gặp ta!”
Diệp Huyền: “…”
Ca Diệp khẽ gật đầu, sau đó dùng huyền khí truyền âm. Không lâu sau, không gian trước mặt mọi người đột nhiên rung chuyển, tiếp đó một nam tử trung niên bước ra. Nam tử trung niên này mặc hắc bào, gương mặt già nua, hai mắt màu trắng đục, trên người tỏa ra tử khí nồng đậm.
Tử chủ!
Tử chủ nhìn Diệp Huyền, sau đó nhìn Hoang: “Hoang tìm ta có chuyện gì?”
Hoang nhìn thẳng vào hắn ta: “Kiếm của Diệp công tử đâu?”
Tử chủ híp mắt lại: “Sao nào, Hoang muốn ra mặt cho cái tên này à?”
Đôi mắt của Hoang tràn ngập vẻ dữ dằn, nàng xòe tay ra, trong hoa viên kia, một cánh hoa đột nhiên bay lên. Ngay sau đó, mọi thứ đều trở nên hư ảo.
Thấy đóa hoa ấy, Hồng Chiêu và Ca Diệp bèn tái mặt!
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Tử chủ co lại. Hắn ta giơ tay phải lên, sau đó ấn xuống. Chỉ trong chốc lát, thời không xung quanh hắn ta lập tức chậm lại!
Nghịch thời gian!
Tuy nhiên, khi bông hoa kia đến, mọi thứ như bị xé rách. Ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, đóa hoa kia nhập vào trán Tử chủ!
Uỳnh!
Cơ thể Tử chủ run lên, vô số tử khí bị hủy diệt!
Mà lúc này, Hồng Chiêu, Ca Diệp và Diệp Huyền cũng sầm mặt lại!
Đóa hoa này của Hoang đã phá hủy nghịch thời gian!
Tử chủ nhìn chằm chằm Hoang: “Ngươi…”
Hoang xòe tay ra, một thanh kiếm đột nhiên bay ra từ cơ thể Tử chủ, sau đó rơi xuống tay nàng.
Hoang quan sát Thanh Huyền Kiếm, sau đó đưa nó cho Diệp Huyền: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền nhận lấy Thanh Huyền Kiếm, sau đó nói: “Chẳng phải ngươi nói ở đây ngươi không phải người có thực lực mạnh nhất hay sao?”
Hoang chớp mắt: “Ta thấy ta cần phải khiêm tốn!”
Diệp Huyền: “…”
Hoang liếc nhìn Hồng Chiêu và Tử chủ: “Diệp công tử, có cần bọn họ chết không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Hồng Chiêu và Tử chủ bèn tái mét.
Diệp Huyền lại nói: “Xem ý của Hoang cô nương!”
Hoang khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn định ra tay, mà lúc này Hồng Chiêu đột nhiên nói: “Hoang, ngươi không ra tay hàng trăm vạn năm nay rồi, tại sao ngươi lại giúp nhân loại này?”
Hoang chỉ nói: “Bởi vì hắn có thể cứu thế giới này!”
Hồng Chiêu sững sờ, sau đó phẫn nộ nói: “Chỉ bằng hắn? Sao có thể chứ! Chắc chắn không thể…”
Hoang lắc đầu: “Hắn không thể, nhưng người phía sau hắn có thể!”
Hồng Chiêu gằn giọng nói: “Thế gian này không ai có thể đối phó với tên kia đâu, không một ai!”
Hoang khẽ lắc đầu, nàng đang định ra tay thì lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bảo: “Giết cái tên nam kia là được!”
Hoang nhìn Diệp Huyền, sau đó gật đầu. Nàng đang định ra tay thì Tử chủ đột nhiên nói: “Ta cũng không tin!”
Hoang nhìn Diệp Huyền, đợi Diệp Huyền chỉ thị.
Diệp Huyền nhíu mày: “Ta cóc cần ngươi tin!”
Tử chủ sững sờ, sau đó nói: “Nàng ta không tin, tại sao ngươi không giết nàng ta? Mà ta không tin ngươi lại muốn giết ta?”
Diệp Huyền chỉ nói: “Bởi vì nàng là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp!”
Tử chủ sững sờ, sau đó phẫn nộ: “Cái tên háo…”
Diệp Huyền đột nhiên xuất Thanh Huyền Kiếm, đánh thẳng vào trán Tử chủ.
Uỳnh!
Cơ thể Tử chủ run lên, sau đó bị Thanh Huyền Kiếm hấp thụ.
Ba người còn lại: “…”
Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm quay về lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn Hoang: “Hoang cô nương, thực lực của ngươi kinh khủng như vậy mà cũng không phá vỡ được lời nguyền sao?”
Hoang gật đầu: “Không thể!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ai đã nguyền rủa nơi này?”
Hoang trầm mặc một lúc rồi bảo: “Một nữ nhân!”
Nữ nhân!
Diệp Huyền thấy hơi đau đầu.
Tại sao nữ nhân nào cũng kinh khủng quá vậy?
Hoang do dự một lát rồi nói: “Diệp công tử, ta rất tin tưởng Niệm cô nương, nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi, người nguyền rủa nơi này có thực lực mạnh, thâm sâu khó lường lắm. Tử Nhân Giới xuất hiện không ít yêu nghiệt suốt bao năm nay, nhưng chỉ cần có người dám phá vỡ lời nguyền này thì chắc chắn sẽ chết. Người phía sau ngươi có làm được không?”
Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc ấy, vẻ mặt Hoang bỗng thay đổi, nàng kéo hắn ra phía sau, rồi chỉ tay ra.
Uỳnh!
Không gian trước mặt Hoang lập tức rung chuyển. Ngay sau đó, ngón tay nàng bị hủy diệt với tốc độ rất nhanh, đồng thời lan dần ra cơ thể nàng. Chỉ trong chốc lát, cả cánh tay của nàng đã biến mất!
Hoang không quan tâm đến cánh tay của mình, nàng quay đầu, lúc này một bàn tay bóp lấy cổ họng Diệp Huyền từ lúc nào không hay.
Chỉ có tay!
Tiểu tháp đột nhiên nói: “Đừng làm hại tiểu chủ!”
Bàn tay kia đột nhiên thả Diệp Huyền ra, ngay sau đó nó túm lấy tiểu tháp, rồi siết lại.
Uỳnh!
Tiểu tháp rung lên, đoạn nứt toác!
Nó kêu gào: “Ta thu lại lời vừa nói… Ngươi cứ đánh hắn đi… Đừng đánh ta… Ta chỉ là một cái tháp…”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3914.



Bạn cần đăng nhập để bình luận