Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1590: Ta chỉ nói nhỡ thôi mà

Thực lực của dị thú nơi đây quá mạnh!

Hiện giờ Dị Thú kinh đang kiểm soát bọn chúng, thế nhưng nếu Dị Thú kinh không thể kiểm soát chúng nữa thì thế giới bên ngoài sẽ không thể là đối thủ của chúng.

Tới khi ấy, cả Ngũ Duy sẽ loạn lên.

Hình như Huyền Ngoa biết được những gì Diệp Huyền đang nghĩ, nàng bèn khẽ mỉm cười: “Nhân loại, ngươi đang lo sau khi ra ngoài chúng ta sẽ tạo thành uy hiếp đối với người trong thế giới của ngươi phải không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta sợ các ngươi uy hiếp đến tông môn của ta!”

Thế giới?

Hắn chẳng có ấn tượng tốt gì với người của thế giới này, bởi lẽ người của thế giới này chỉ muốn hắn chết, có quá nhiều người muốn hắn chết.

Huyền Ngoa nói: “Thế thì đơn giản. Dị thú chúng ta không phải những kẻ vô ơn, nếu ngươi giúp đỡ chúng ta thì ngươi chính là bạn của chúng ta, chúng ta sẽ không làm hại ngươi và bạn của ngươi. Về chuyện này thì Huyền Ngoa ta có thể đảm bảo.”

Huyền Ngoa đang định nói gì đó thì Diệp Huyền lên tiếng: “Thực ra người các ngươi xem trọng không phải là ta mà là Tiểu Phạn đúng không?”

Huyền Ngoa đáp: “Trước kia khi ngươi đối đầu với Dị Thú kinh đã dùng đến tiểu tháp, nó rất lợi hại!”

Lúc này, Huyền Ngoa lại nói: “Nhân loại, chẳng lẽ ngươi không muốn Thiên Mạch giả ra ngoài ư?”

Diệp Huyền nói: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Huyền Ngoa nói: “Nhân loại, ta đợi đáp án của ngươi!”

Diệp Huyền nhìn Huyền Ngoa, hỏi: “Sau lưng ngươi có bao nhiêu dị thú?”

Giới Ngục tháp!

Nữ nhân này chắc là đại diện được các dị thú bầu ra!

Huyền Ngoa nói: “Không ít đâu!”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Ban đầu chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ thì các ngươi đều quan trọng!”

Huyền Ngoa đáp: “Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Phạn, đương nhiên hắn muốn nàng được ra ngoài. Nếu một mình nàng ở đây thì chắc chắn phải sống một cuộc sống hoang dại.

Diệp Huyền nói: “Ta muốn tìm hiểu hơn về thế giới này!”

Diệp Huyền lắc đầu cười, hóa ra là vì tiểu tháp.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta còn lựa chọn nào khác đâu?”

Diệp Huyền gật đầu: “Kì nhân đã sáng tạo ra Dị Thú kinh năm ấy vẫn còn sống không?”

Diệp Huyền liếc nhìn Tiểu Phạn ở phía không xa, lại hỏi: “Thế tại sao nàng ta lại ở đây?”

Huyền Ngoa gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Huyền gật đầu: “Theo ta được biết thì Tiểu Phạn đã sống được rất nhiều năm, nhưng tại sao nàng vẫn là một đứa trẻ?”

Huyền Ngoa nói: “Linh khí ở đây càng ngày càng ít đi.”

Huyền Ngoa đáp: “Ngươi cứ hỏi, ta mà biết thì sẽ trả lời.”

Lúc này, Huyền Ngoa lại nói: “Ta có thể hỏi ngươi vài chuyện không?”

Dù là dị thú, loài người hay những sinh linh khác thì đều cần linh khí!

Nghe vậy, Diệp Huyền hiểu ngay.

Huyền Ngoa nói: “Bởi vì nàng ta là Thiên Mạch giả, hơn nữa nàng ta chưa hoàn toàn giải phóng sức mạnh của thiên mạch, chỉ khi giải phóng hoàn toàn sức mạnh của thiên mạch thì nàng ta mới có thể lớn lên. Đương nhiên, nếu nàng ta thực sự làm được điều này thì khi đối mặt với Dị Thú kinh hay mấy dị thú như chúng ta, chỉ cần một kiếm thôi là đã xong chuyện rồi.”

Diệp Huyền gật đầu, lại nói: “Sau khi ra ngoài các ngươi muốn làm gì?”

Huyền Ngoa mỉm cười: “Nhân loại, ngươi có thể cảm nhận được linh khí ở nơi này không?”

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, gật đầu: “Có thể.”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Cái này thì ta không biết.”

Diệp Huyền nói: “Như vậy có nghĩa là các ngươi cũng không biết hắn ta sống hay chết?”

Diệp Huyền nhìn nàng, một lát sau nàng mới đáp: “Ta cũng không biết. Năm ấy Ngũ Duy kiếp tới, hắn ta đưa theo một vài cường giả đối đầu với một dị thú siêu cấp. Còn chúng ta thì bị đưa tới nơi này, những chuyện bên ngoài chúng ta cũng không rõ.”

Huyền Ngoa trầm mặc.

Diệp Huyền liếc nhìn nàng, mỉm cười: “Ngươi hỏi đi.”

Huyền Ngoa nói: “Ta có thể cảm nhận được ngươi không phải người bình thường. Trên người ngươi có một thứ mà ta không biết tên, nó rất phức tạp, rất hỗn loạn. Đây có lẽ là nhân quả tuyến mà loài người thường nói!”

Diệp Huyền kinh ngạc, dị thú này có thể nhìn được nhân quả tuyến của hắn ư!

Đương nhiên, hắn chẳng biết gì về nhân quả tuyến cả.

Huyền Ngoa nói: “Hơn nữa, trên người ngươi còn có khí tức của vị tiên tri kia!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Chắc là do tiểu tháp đấy, tiểu tháp là của hắn ta mà.”

Huyền Ngoa lắc đầu: “Không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.”

Diệp Huyền chau mày: “Ý ngươi là sao?”

Huyền Ngoa liếc nhìn hắn: “Chỉ là cảm giác của ta thôi.”

Diệp Huyền thầm nói: “Tầng chín tiền bối, ngươi nhận xét về ta được không?”

Một lát sau, tầng thứ chín đáp: “Nhiều chỗ dựa, mặt thì dày.”

Diệp Huyền đen mặt: “Ý của ta là nhận xét về khí tức của tiên tri trên người ta ấy. Hơn nữa không chỉ đơn giản là bởi tiểu tháp, ngươi đừng nói với ta rằng ta là tiên tri chuyển thế đấy nhé!”

Tầng thứ chín nói: “Nhỡ đúng là như vậy thì sao?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tầng thứ chín nói: “Ta chỉ nói nhỡ thôi.”

Diệp Huyền lắc đầu: “Nếu kiếp trước ta là tiên tri thì nữ tử váy trắng phải giải thích thế nào đây? Thanh Nhi từng nói, kiếp trước ta có liên quan đến nàng. Vởi cả huyết mạch của ta không hề đơn giản, như vậy thì phải giải thích sao?”

Một lát sau, tầng thứ chín thở dài một hơi: “Thế nên ta cũng rất hoang mang.”

Diệp Huyền: “…”

Tầng thứ chín lại bảo: “Nhưng không cần biết ra sao, kiếp trước của ngươi cũng không hề đơn giản đâu. Ta rất tò mò, ngươi thấy thế nào về kiếp trước?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Còn có thể thấy thế nào? Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, chẳng phải sao?”

Tầng thứ chín mỉm cười: “Suy nghĩ này của ngươi được đấy. Thực ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một chuyện!”

Diệp Huyền nói: “Ngươi nói đi!”

Tầng thứ chín nói: “Rốt cuộc nữ tử váy trắng là ai?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận