Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2836: Vô địch đúng là tịch mịch

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tiểu Đao. Hắn nhếch khóe miệng tỏ vẻ trào phúng: "Người bảo vệ vũ trụ chỉ có vậy thôi hả? Kiểu như ngươi, Diệp Huyền ta có thể đánh cả chín người!"

Mọi người: "..."

Đánh được hay không đánh được đều không quan trọng!

Quan trọng là nhất định phải làm màu!

Dù sao thì làm màu cũng đâu có phạm pháp!

Đúng lúc ấy, không biết ai cho thêm câu: "Thiếu chủ vô địch!"

Bầu không khí tĩnh lặng.

"Thiếu chủ vô địch!"

Phải biết rằng nàng không hề hạ thủ lưu tình trong đường đao ban nãy!

Điều khiến nàng không thể nhịn nhất chính là cái tên này còn nói hắn muốn đánh cả chín người bảo vệ pháp tắc vũ trụ!

Mới giao thủ một chiêu thôi mà?

Không chỉ thành công, trông hắn còn rất nhẹ nhàng khoan thai nữa kìa!

Những tiếng hô vang lên không dứt và lan tỏa khắp tinh không...

Nàng lại chém một đao tới!

"Thiếu chủ vô địch..."

Lúc này, Mục Tiểu Đao đột nhiên nhìn tay Diệp Huyền. Nàng phát hiện hình như tay hắn đang run. Thấy vậy, nàng bèn nghĩ, chẳng lẽ cái tên này đang ra vẻ?

Trên bầu trời, Mục Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Nàng thực sự không hiểu, cái tên này làm như kiểu hắn thắng rồi ấy?

"Thiếu chủ vô địch..."

Trong tình huống bình thường thì Diệp Huyền không thể đỡ được, ấy thế mà hắn lại đỡ thành công!

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía dưới bỗng cầm kiếm chỉ thẳng xuống đất, tay trái hắn đặt sau lưng. Gió thổi qua, tay áo phấp phới!

Thực ra nàng cũng thấy hơi ngạc nhiên khi Diệp Huyền có thể đỡ được đường đao ban nãy của nàng, bởi lẽ hắn còn chẳng lùi lại dù chỉ một bước!

Trông có phong thái của một kiếm tu vô cùng!

Nghĩ đến đây, Mục Tiểu Đao bèn xoè tay ra, một thanh phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay nàng!

Đường đao này có thể thử xem Diệp Huyền có đang giả bộ hay không!

Diệp Huyền bật cười: "Một người bảo vệ pháp tắc cỏn con, không xứng để Diệp Huyền ta phải xuất kiếm! Ngươi không xứng!"

Giọng hắn như tiếng sấm rền, vang vọng khắp tinh không!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau!

Chỉ cần không bị kích thích quá lớn, có Kiếm Linh thì hắn vẫn có thể tỉnh táo.

Âm thanh mỗi lúc một to hơn!

Lúc này, thần trí hắn đã khôi phục được một chút nhờ có Kiếm Linh!

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Mục Tiểu Đao!

Người bảo vệ vũ trụ pháp tắc của bọn họ thua rồi sao?

Đám cường giả của Vũ Trụ Thần Đình vẫn còn đang ngơ ngác.

Mục Tiểu Đao đang định ra tay thì đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng gào lên: "Mục Tiểu Đao!"

Lúc này, ai đó lại hét lên: "Thiếu chủ vô địch!"

"Thiếu chủ vô địch!"

Các cường giả Bất Tử Đế Tộc thi nhau hô lên!

Mục Tiểu Đao đang chuẩn bị ra tay nhìn Diệp Huyền, nàng thắc mắc: "Cái gì đấy?"

Mục Tiểu Đao thua rồi sao?

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ!

Nói đoạn, hắn bèn quay người bay đi!

Mục Tiểu Đao cũng sững sờ, nàng thua rồi sao?

Đâu có thua đâu!

Nhưng tại sao cái tên kia lại nói như kiểu nàng đã thua rồi vậy?

Còn có thể chơi được như vậy nữa hả?

Mục Tiểu Đao lắc đầu, nàng nhìn Diệp Huyền lẫn trong đám người phía dưới: "Nào nào! Ngươi ra đây, chúng ta tiếp tục đánh!"

Khoảnh khắc ấy, nàng thực sự tức giận!

Mẹ kiếp!

Về phương diện không biết xấu hổ thì lần này coi như nàng đã gặp phải đối thủ!

Ở phía dưới, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại. Khoảnh khắc ấy Bất Tử Huyết Mạch và tử khí bên trong cơ thể hắn đang điên cuồng giúp hắn hồi phục!

Đông Lý Tinh ở bên cạnh liếc nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt kì quái. Nàng thấy bất ngờ khi ban nãy hắn có thể tiếp được một đao của Mục Tiểu Đao, thế nhưng nói hắn vô địch thì hơi quá nhỉ?

Nữ tử thần bí lắc đầu cười, mặt nàng có hơi đỏ...

Mọi người: "..."

Nói đoạn, hắn bèn nhìn Kiếm Linh trong tay: "Vô địch đúng là tịch mịch!"

Lúc này, Diệp Huyền lại lắc đầu cảm thán: "Đường đường là người bảo vệ vũ trụ mà lại không dám tiếp một kiếm của ta..."

Mục Tiểu Đao cũng nhìn chằm chằm vào hắn mà không đáp lời.

Đúng lúc ấy, nữ tử thần bí bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Nàng đánh một quyền, trên quyền đó là một ngọn lửa đang cháy rực.

Uỳnh!

Nữ tử thần bí đã dùng một quyền chặn lại thanh phi đao kia!

Trên bầu trời, Mục Tiểu Đao nhìn nữ tử thần bí: "Đấu riêng cơ mà?"

Nữ tử thần bí đang định nói gì đó thì lúc này, Diệp Huyền ở bên cạnh bỗng mở mắt. Hắn nhìn Mục Tiểu Đao: "Ban nãy ta đã tiếp một đao của ngươi, giờ đến lượt ngươi tiếp một kiếm của ta rồi! Ngươi có dám không?"

Mục Tiểu Đao nhíu mày: "Ta thấy khó hiểu thật đấy, ngươi và ta đấu riêng với nhau, ai có thể ra tay trước thì phải dựa vào thực lực còn gì? Sao giờ lại biến thành luân phiên nhau vậy? Ta một đao ngươi một kiếm? Thế sau khi luân phiên đánh mọi người có cần nghỉ ngơi một canh giờ không?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ban nãy ta đứng không và tiếp một đao của ngươi, giờ ngươi tiếp một kiếm của ta, ta thấy rất công bằng đó chứ!"

Mục Tiểu Đao nhìn hắn: "Ngươi đang đánh tráo khái niệm đấy hả?"

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào nàng: "Chẳng lẽ ngươi không dám tiếp một kiếm của ta?"

Thấy đao chém về phía mình, khoé miệng Diệp Huyền giật giật, hắn phải đỡ đường đao này như thế nào đây?

Nói đoạn, nàng xoè tay ra, thanh phi đao của nàng bay đi và chém thẳng về phía Diệp Huyền.

Thấy Diệp Huyền không đáp lời, Mục Tiểu Đao bỗng phẫn nộ: "Ra đây đánh tiếp đi chứ!"

Đường đao ban nãy suýt chút nữa đã lấy mạng hắn!

Mau chóng trị thương!

Trị thương!

Ở phía xa xa, Mục Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Vô địch? Ngươi nói ngươi vô địch?"

Diệp Huyền liếc nhìn nàng: "Nếu như ngươi không phục vậy ngươi có dám tiếp một kiếm của ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận