Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 647: Giới Ngục Tháp Lại Hiện!

Trốn?

Diệp Huyền lắc đầu.

Giản Tự Tại nói:

- Không trốn, ngươi cũng không cứu được muội muội ngươi, không chỉ không cứu được nàng, còn sẽ khiến bản thân hi sinh vô ích, không đáng.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ta biết có lẽ ta không cứu được nàng!

Giản Tự Tại nói:

- Vậy mà ngươi còn muốn tới?

Lão giả tóc trắng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Chuyện cho tới bây giờ, lão phu chỉ muốn nói cho ngươi nghe, mặc kệ phía sau ngươi là ai, có ai, đầu lâu này của ngươi, Cổ gia ta chắc chắn phải có được.

- Vũ lão.

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, nói tiếp:

Giản Tự Tại trầm mặc.

Một tiếng cười khẽ vang lên từ một bên, ngay sau đó, một nam tử trung niên cùng một lão giả xuất hiện ở một bên.

Diệp Huyền mỉm cười:

Thanh âm vừa dứt, hắn đang muốn xuất thủ, mà dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải:

Đối diện, Cổ Liêm đi đến trước mặt lão giả tóc trắng, khẽ thi lễ:

- Ta đã nói phải bảo hộ nàng thật tốt, nếu như thực tại không bảo vệ được, ta đây nguyện chết cùng nàng. Huynh muội chúng ta, sinh tử không phân ly.

- Tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến Đại Kiếm Tiên, thân thể còn đạt được long huyết thối luyện, đặc biệt là bộ trang bị ngươi mặc trên người, càng là bất phàm. Xem ra, Cổ gia ta vẫn đánh giá thấp ngươi rất nhiều.

Lê Thiên cười nói:

Lão giả tóc trắng nhẹ nhàng vung lên tay phải, Cổ Liêm lui sang một bên.

- Cổ Thiên huynh, không nghĩ tới trăm năm qua ngươi không hề đi ra ngoài, hôm nay vậy mà chạy ra đây! Còn tốt ngươi đã đi ra, bằng không ta còn tưởng ngươi đã vẫn lạc chứ!

- Đường đường Tông chủ Bắc Vũ tông, đã tới, lại không dám lộ diện sao?

Người này, chính là Tông chủ Bắc Vũ tông, Lê Thiên.

- Cổ gia ta ở Thiên Vực truyền thừa gần vạn năm, nội tình vạn năm, còn không đánh lại một tên tiểu nhi như hắn? Ta ngược lại muốn xem xem, hôm nay Cổ gia ta diệt hắn, ai dám tới bảo đảm hắn.

- Điều kiện tiên quyết là Cổ gia ngươi có thể giết chết hắn!

Diệp Huyền kinh hãi trong lòng, giẫm chân phải một cái, một cỗ lực lượng cường đại hội tụ vào trong vỏ kiếm, ngay sau đó, hắn rút kiếm chém ngay một trảm.

- Lão phu là người thẳng tính, cũng không quanh co lòng vòng với ngươi. Hiện tại người này ở trên địa bàn Cổ gia ta, đầu này của hắn cùng đồ vật trên người hắn, chính là của Cổ gia ta!

Sau khi lui xa mấy trăm trượng, Diệp Huyền dừng lại, mà cả cánh tay của hắn, đang run rẩy kịch liệt.

Lão giả tóc trắng tên là Cổ Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Lê Thiên:

Thanh âm vừa dứt, hắn cách không vỗ tới phía Diệp Huyền.

- Thần trang này của ngươi có thể chịu đựng được, nhưng cũng không biết thân thể của ngươi có thể chống được bao lâu.

Nơi xa, Cổ Thiên cười lạnh:

Lê Thiên cười nói:

Ông!

Tiếng kiếm reo vang vọng chân trời!

Diệp Huyền chém xuống một kiếm này, kiếm quang vỡ tan trong nháy mắt, cả người Diệp Huyền liên tục lùi lại, mà trong quá trình hắn lui lại, không gian đi qua trực tiếp tầng tầng rạn nứt, tựa như một tấm mạng nhện to lớn, vô cùng doạ người.

Cổ Thiên nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa, cười lạnh:

Nơi bàn tay vỗ xuống, không gian nổ tung trong nháy mắt, ngay sau đó, không gian trước mặt Diệp Huyền đột nhiên nứt ra một kẽ hở, một đạo hắc quang lóe ra!

Oanh!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên vỗ tay phải ra phía trước.

Oanh!

Không gian xung quanh Diệp Huyền run rẩy dữ dội một hồi, ngay sau đó, Diệp Huyền lại lần nữa liên tục lùi về sau, vừa lui, quanh người hắn vậy mà bốc cháy lên, tựa như một hỏa cầu!

Đúng lúc này, Diệp Huyền mãnh liệt gầm lên giận dữ, một cỗ kiếm thế bạo phát ra từ trong kiếm của hắn.

Oanh!

Diệp Huyền mạnh mẽ ngừng lại, mà quanh người hắn, vẫn như cũ có lửa cháy hừng hực, bùng cháy không phải Chư Thần Bộ, mà là không gian chung quanh hắn!

Mà nếu không phải hắn đang mặc Chư Thần Bộ, hắn đã hóa thành tro tàn.

Thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:

- Hiện tại nếu ngươi lợi dụng Hỗn Độn Chi Khí trốn đi, còn có một tia cơ hội.

Trốn?

Tay phải Diệp Huyền nắm thật chặt kiếm, không nói gì.

- Lão phu biết, phía sau ngươi nhất định có người, đến, kêu hắn đi ra để lão phu nhìn một chút!

Lão giả nhìn thẳng Diệp Huyền:

Đúng lúc này, Cổ Thiên cách đó không xa đột nhiên đi đến phía Diệp Huyền, mỗi một bước của hắn, sẽ có thêm một đạo khí tức mạnh mẽ ép về phía Diệp Huyền, cỗ khí tức này trực tiếp thẩm thấu không gian, trong nháy mắt đã ép đến xung quanh Diệp Huyền, mà xung quanh Diệp Huyền, không gian bắt đầu biến hình nghiêm trọng.

Lão giả nhìn thoáng qua Lê Thiên, không nói gì.

- Có, nhất định là có.

Sau lưng hắn, một lão giả trầm giọng nói:

- Diệp Huyền này mặc dù không tệ, nhưng so sánh với Cổ Thiên này, vẫn còn kém rất nhiều.

Lê Thiên nói khẽ:

- Không cách nào so sánh được! Lê Thiên đã nhập thánh, có thể chưởng khống lực lượng thiên địa, đây căn bản không phải Diệp Huyền có thể làm được, cho dù hắn có được nhiều thần trang như vậy.

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Bây giờ phải xem rốt cục hắn có át chủ bài hay không, nếu không có át chủ bài, vậy thì phải kết thúc.

Lão giả trầm giọng nói:

- Hắn có át chủ bài sao?

Lê Thiên cười nói:

Một bên khác, Lê Thiên khẽ lắc đầu.

Diệp Huyền còn chưa tới gần, cả người hắn trong nháy mắt đã thối lui ra bên ngoài mấy trăm trượng.

Oanh!

Lúc Diệp Huyền đi đến trước mặt Cổ Thiên, Cổ Thiên cười lạnh, hắn đưa tay vung lên, một cỗ lực lượng cường đại tựa như thủy triều chấn động ra.

Giữa chân mày của hắn, Không Gian đạo tắc lặng yên ngưng hiện.

Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, sau một khắc, hắn vọt thẳng đến Cổ Thiên nơi xa.

Thấy Diệp Huyền không nói lời nào, Cổ Thiên cười lạnh, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái.

Oanh!

Không gian xung quanh Diệp Huyền run lên kịch liệt, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp rung động cho Diệp Huyền lui ra bên ngoài trăm trượng.

Mà giờ khắc này, thân thể Diệp Huyền đang bắt đầu run rẩy.

Nơi xa, Cổ Thiên cười lạnh:

- Phải chịu cắn trả sao?

Cắn trả!

Tay phải Diệp Huyền nắm thật chặt kiếm, giờ phút này, Chư Thần Bộ trên người hắn đã biến mất, Vô Địch Kim Thân cũng biến mất ngay thời khắc này.

Hiện tại, hắn đang bị cắn trả!

Nhưng mà, bị hắn mạnh mẽ đè ép xuống.

Cổ Thiên cười lạnh:

- Ngoại lực cuối cùng vẫn là ngoại lực, không phải thực lực của chính ngươi.

Nói xong, hắn đang muốn xuất thủ, nhưng mà vào lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nơi xa, chỗ sâu nơi tinh không xa xôi kia, hai đầu quái vật khổng lồ đang bay tới phía bên này!

Hai người Lê Thiên ở một bên cũng nhìn về phía sâu trong tinh không, rất nhanh, Lê Thiên híp lại hai mắt:

- Cự Long!
Bạn cần đăng nhập để bình luận