Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 585: Mặt Dày!

Sau khi mọi người rời đi, Diệp Huyền đi tới Thần Binh viện trong Đạo Nhất học viện.

Trong này, cất giữ rất nhiều kỳ trân dị bảo.

Mà mục đích của hắn lần này, chính là muốn đến tìm một chút, có vỏ kiếm thích hợp hay không.

Mà hắn vừa tới trước cửa sân Thần Binh viện, đã bị một lão giả ngăn lại, lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Có lệnh vào hay không?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người:

- Lệnh vào? Lệnh vào gì?

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Tốt, ta đi tìm Đại trưởng lão!

Đạo Nhất điện.

- Đi tìm Đại trưởng lão!

Lão giả: "..."

- Lệnh vào này tìm ai để lấy?

- Ngươi muốn đi Thần Binh viện?

- Không có, vậy ngươi tới làm gì?

Diệp Huyền tìm được Đại trưởng lão.

Lão giả lãnh đạm nói:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Nói xong, hắn xoay người chạy.

Đại trưởng lão hỏi:

Diệp Huyền cười nói:

- Đi làm gì?

Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyền trước mặt:

Diệp Huyền gật đầu.

- Ta hiểu rõ, muốn tiến vào bên trong, hẳn là có điều kiện gì, Đại trưởng lão không ngại nói một chút.

- Ngươi coi Thần Binh viện là địa phương nào? Muốn đến thì đến?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tìm đồ!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Diệp Huyền nói:

- Thiên phú không tồi, thực lực không tệ, chiến lực càng siêu quần bạt tụy, hiếm có.

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó nói:

- Đại trưởng lão, ngươi cảm thấy Diệp Huyền ta thế nào?

Khóe mắt Đại trưởng lão khẽ co rút:

- Ta cũng lập công cho học viện a!

Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Huyền, có chút kinh ngạc:

- Ngươi lập công cho học viện lúc nào?

Diệp Huyền cười nói:

Lập công!

- Cũng không có điều kiện gì hà khắc, chỉ cần lập công cho học viện, là có thể tiến vào bên trong.

Đại trưởng lão lãnh đạm nói:

Diệp Huyền chân thành nói:

- Đại trưởng lão, không phải ta tự luyến, thiên tài như ta gia nhập Đạo Nhất học viện, bản thân chuyện này đã là lập công cho học viện a! Hơn nữa còn là lập đại công a!

Đại trưởng lão nghe xong, trợn mắt hốc mồm.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn thật sự không nghĩ tới, trên đời này lại có người có da mặt dày như vậy.

Dày đến mức hắn không thể phản bác được.

Một lát sau, Đại trưởng lão lắc đầu cười một tiếng:

- Ngươi cần gì?

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Tìm vỏ kiếm!

- Nơi nào?

Diệp Huyền vội hỏi:

- Ngoại trừ Tiên Kiếm tông, ngươi còn có thể đi một nơi.

Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên nói:

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiên Kiếm tông!

Đại trưởng lão hỏi.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Thánh giai!

Theo như lúc trước hắn thử dùng kiếm kỹ kia, trực giác nói cho hắn biết, nếu không phải vỏ kiếm thánh giai, căn bản không chịu đựng nổi hai môn kiếm kỹ này!

Nhất định phải là thánh giai!

Nghe Diệp Huyền nói, Đại trưởng lão ngây ngẩn cả người, vội vàng lắc đầu:

- Không có, lão phu có thể khẳng định với ngươi, trong viện không có vỏ kiếm đạt đến cấp bậc thánh giai.

Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, nói tiếp:

- Tiên Kiếm tông có lẽ sẽ có, nhưng mà, chắc chắn người ta sẽ không cho ngươi!

- Cần tốt tới trình độ nào?

- Đại trưởng lão, vỏ kiếm ta cần cũng không phải vỏ kiếm bình thường, cần vỏ kiếm cực tốt.

Diệp Huyền lại vội vàng lắc đầu:

- Đây cũng không phải việc khó gì, ngươi không cần tiến vào Thần Binh viện, ta cho ngươi một vỏ kiếm.

Đại trưởng lão suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Vỏ kiếm?

Đại trưởng lão nói:

- Tiệm rèn!

- Tiệm rèn?

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Là địa phương nào?

Đại trưởng lão cười nói:

- Trong Đạo Nhất thành, có một tên thợ rèn, rất lợi hại, có lẽ hắn có thể đo ni đóng giày rèn cho ngươi một vỏ kiếm. Có điều, hắn có thể làm cho ngươi hay không, phải xem bản sự của cá nhân ngươi.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta đi thử một lần.

Đại trưởng lão cười nói:

- Chúc ngươi may mắn!

Diệp Huyền lại nói:

- Đại trưởng lão, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.

Đại trưởng lão nói:

- Nói!

Diệp Huyền nói:

- Ta cần ba món vật phẩm!

Đại trưởng lão nói:

- Ba món lúc trước ngươi đi Thái Hòa thương hội mua sắm?

Diệp Huyền gật đầu.

Đại trưởng lão khẽ gật đầu:

- Việc này ta có thể giúp ngươi, nhưng mà, ngươi phải tự bỏ tiền ra.

Diệp Huyền cười nói:

- Dĩ nhiên! Như vậy, ngày khác ta trở lại bái phỏng Đại trưởng lão!

Nói xong, hắn khẽ thi lễ, sau đó quay người rời đi.

Nhìn Diệp Huyền rời đi, Đại trưởng lão lắc đầu cười khẽ:

- Kỳ thật, tính tình cũng không phải rất xấu...

Ngay từ đầu, hắn quả thực đã ngấp nghé chí bảo của Diệp Huyền.

Nhưng đến cuối cùng, hắn lại dần cải biến chủ ý.

Như người áo đen thần bí lúc trước đã nói, thứ chí bảo trên người Diệp Huyền này, người nào cầm người đó không may, so với việc đi cưỡng đoạt miếng khoai lang bỏng tay này, không bằng kết một thiện duyên với Diệp Huyền, chăm chút cho ngày sau.

Hơn nữa hắn còn phát hiện, Diệp Huyền này, bình thường vẫn là dễ chung đụng.

Đương nhiên, cũng có chút táo bạo, nhưng cái táo bạo này, hiện tại hắn xem ra, kỳ thật cũng coi như là một loại cá tính...

Sau khi rời đi Đạo Nhất điện, Diệp Huyền đi tới Đạo Nhất thành, rất nhanh, hắn tìm được tiệm rèn mà Đại trưởng lão nói tới.

Tiệm rèn không lớn, phải nói là rất nhỏ, còn có chút cũ nát, trước tiệm rèn, chất chồng một đống sắt vụn rối loạn, nhìn một lượt, rất là hoang vu.

Diệp Huyền đi tới cửa trước gõ cửa một cái, lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền ra từ trong đó:

- Cút!

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền tự nhiên không có khả năng từ bỏ như vậy, hắn lại gõ gõ cửa, lúc này, một cỗ lực lượng cường đại từ bên trong chấn ra!

Diệp Huyền biến sắc, cánh tay phải giơ ra phía trước chặn lại!

Ầm!

Diệp Huyền liên tục lùi lại, vừa lui, trực tiếp lui xa mấy chục trượng!

Sau khi dừng lại, Diệp Huyền nhìn thoáng qua cánh tay phải của bản thân, toàn bộ cánh tay phải của hắn đã rạn nứt.

Thần sắc của hắn dần dần ngưng trọng lên!

Rất nhanh, Diệp Huyền lại đi tới trước cửa, hắn tiếp tục gõ cửa một cái...

Oanh!

Diệp Huyền lại bị đánh bay một lần nữa...

Cứ như vậy, kéo dài ước chừng sau nửa canh giờ, cửa mở ra!

Một lão giả ăn mặc rách rưới đi ra, sau khi ra ngoài hắn nộ chỉ Diệp Huyền:

- Ngươi có phải bị bệnh hay không? Có phải bị điên hay không hả? Ngứa đòn đúng không? Ngươi...

Nói chưa xong, hắn đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì cách đó không xa, Diệp Huyền xoay người chạy.

Cả bóng người cũng không có thấy!

Lão giả ngây ngẩn cả người.

Chớp mắt sau, lão giả nổi giận mắng:

- Thứ quỷ gì...

Nói xong, hắn quay người về tới bên trong phòng mình.

Ngày thứ hai, Diệp Huyền lại tới tiệm rèn, gõ cửa lần nữa...

Sau nửa canh giờ, cửa tiệm rèn đột nhiên bị mở tung ra, một đạo tàn ảnh từ trong đó mãnh liệt bắn ra, mà nơi xa, Diệp Huyền xoay người chạy.

Vẻ mặt lão giả lao ra cực kỳ khó coi.

Ngày thứ ba, Diệp Huyền vừa mới gõ cửa, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên oanh ra từ bên trong cửa, Diệp Huyền xoay người chạy.

Mà lần này, lão giả lựa chọn đuổi theo.

Phát giác được lão giả đuổi theo, Diệp Huyền vội vàng tăng tốc bước chân, không chỉ như thế, còn dùng Hỗn Độn khí ẩn nấp bản thân, thế là rất nhanh, lão giả mất dấu!

Nơi nào đó ngoài thành, lão giả lạnh lùng nhìn thoáng qua bốn phía, giờ phút này, đã không còn bất kỳ khí tức gì của Diệp Huyền.

Một lát sau, hắn quay người rời đi.

Ngày thứ tư, Diệp Huyền lại tới tiệm rèn...

Cứ như vậy, sau khi kéo dài đến ngày thứ bảy, Diệp Huyền gõ cửa, xoay người chạy, mà lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ sau lưng hắn:

- Tiểu tử chết tiệt, rốt cục ngươi muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận