Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1321: Một đi không trở lại

Trên không trung, hai đường kiếm quang đâm thẳng vào nhau.

Uỳnh!

Một màn kiếm quang và khí kiếm nổ tung giữa không trung. Diệp Huyền lập tức lùi xuống mặt đất, còn Kiếm Mộc thì vẫn đứng giữa không trung, không tiến cũng chẳng lùi!

Kiếm Mộc đang định nói gì đó thì bỗng đồng tử của hắn ta co rúm lại: “Ngươi… khí tức của ngươi… sao có thể…”

Lúc này, Kiếm Mộc mới kinh ngạc phát hiện ra khí tức của Diệp Huyền càng lúc càng mạnh. Hơn nữa, tốc độ mạnh lên còn vô lí cực kì!

Ở phía dưới, ngũ quan của Diệp Huyền bắt đầu trở nên kì quái, cơ thể hắn như đang phải chịu đựng một cơn đau vô cùng lớn.

Muội muội!

Lúc này, hắn đã mất đi lí trí, thế nhưng trong đầu vẫn giữ được hai chữ này.

Càng mất lí trí thì càng mạnh sao?

Ầm ầm!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Kiếm Mộc khẽ chau mày: “Cái quái gì thế không biết…”

Dứt lời…

“A!”

Tuy nhiên đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở bên dưới lại xuất kiếm.

Muội muội!

Một chữ “tù” màu đỏ xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Kiếm Mộc. Khi chữ “tù” ấy hiện lên, sắc mặt Kiếm Mộc bèn thay đổi. Hắn ta đang định xuất kiếm thì chợt bị một luồng sức mạnh thần bí khóa chặt lại khiến hắn ta không thể động đậy được nữa!

Diệp Huyền bỗng tát mạnh lên mặt mình. Cái tát ấy khiến mặt hắn nhanh chóng sưng vù lên. Không chỉ có vậy, hắn còn túm tóc mình, sau đó giật mạnh xuống.

Nhưng muội muội của hắn đã chết rồi!

Kiếm Mộc không nghĩ ngợi nhiều, hắn ta đang định ra tay một lần nữa thì đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng ngẩng phắt đầu nhìn về phía hắn ta. Giây tiếp theo, Kiếm Mộc bỗng cảm nhận được một sự nguy hiểm vô cùng to lớn. Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Huyền đã gào lên: “Tù!”

Khoảnh khắc Diệp Huyền xuất kiếm, Kiếm Mộc bèn trừng lớn hai mắt. Hắn ta kinh ngạc vô cùng, bởi hắn ta nhận ra được sức mạnh kinh khủng dưới nhát kiếm này của Diệp Huyền.

Hắn ta nhận ra, hiện giờ hình như Diệp Huyền đã mất đi lí trí. Tuy nhiên, khí tức trên người hắn lại càng lúc càng mạnh, hơn nữa còn mạnh lên với một tốc độ kinh người!

Bỏ qua cảnh giới!

Hắn ta bừng tỉnh, sau đó thầm gào lên trong lòng. Một luồng kiếm ý nhanh chóng tản ra từ cơ thể Kiếm Mộc và khiến chữ “tù” kia dần nhạt đi.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Vụt!

Mặc dù chưa được hoàn thiện cho lắm nhưng lúc ấy, Kiếm Vực không hoàn thiện ấy vẫn đủ để tạo thành một đòn tấn công chí mạng đối với Kiếm Mộc.

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Kiếm Vực!

Kiếm Mộc không nghĩ ngợi nhiều, tay phải hắn ta đè mạnh xuống, kiếm ý mạnh mẽ bèn bao trọn lấy hắn ta. Do vừa mới bị Thiên Tru kiếm của Diệp Phàm xuyên trúng ngực nên cơ thể hắn ta bắt đầu suy yếu!

Nhát kiếm của Diệp Huyền nhắm thẳng vào Kiếm Mộc, kiếm ý xung quanh người hắn ta trực tiếp biến thành một chiếc khiên bảo vệ và chắn trước mặt Kiếm Mộc. Tuy nhiên, đi cùng với kiếm của Diệp Huyền còn có một luồng kết giới thần bí, nó đang bao vây lấy đối phương.

Đúng lúc ấy, trong tay Diệp Huyền bỗng xuất hiện một thanh kiếm!

Tuy nhiên, dù đã có kiếm ý, song hắn ta vẫn không thể giữ được nhục thể. Nhục thể của hắn ta gần như tan biến với một tốc độ chóng mặt. Chỉ trong chốc lát, nó đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hồn phách!

Nhục thể sắp tan rã, thế nên hắn ta vội vàng dùng kiếm ý để trấn áp nhục thể của mình, với hi vọng có thể giữ được nhục thể!

Dĩ kiếm thành vực!

Diệp Huyền đã giết Kiếm Mộc rồi ư?

Lúc này, trông vẻ mặt Kiếm Mộc cũng kiểu khó mà tin được.

Hắn ta rất rõ, chênh lệch giữa hắn ta và Diệp Huyền là quá lớn. Đó là sự chênh lệch về cảnh giới, ấy thế nhưng sự thật là Diệp Huyền lại đâm kiếm trúng hắn ta!

Kiếm tới.

Máu tươi bắn tung tóe ra từ người của Kiếm Mộc!

Phập!

Thiên Tru kiếm khoét thẳng ra một cái lỗ trên kiếm ý của Kiếm Mộc, sau đó thì xuyên qua lồng ngực hắn ta.

Đó chính là Trấn Hồn kiếm!

Trông thấy thanh kiếm ấy, Kiếm Mộc lập tức hoảng loạn. Hắn ta không hề do dự mà quay người, hóa thành một đường hắc quang rồi biến mất ở tít phía chân trời, trông tốc độ rất nhanh!

Diệp Huyền ngừng lại.

Hắn không đuổi theo, bởi vì hắn không đuổi được.

Một cường giả như Kiếm Mộc, nếu không muốn chiến thì ít nhất cũng phải huy động ba đến năm cường giả cùng trình độ với hắn ta thì mới có thể giữ hắn ta lại.

Diệp Huyền ngẩn người trong chốc lát rồi bỗng quay người. Hắn bước tới chỗ Diệp Linh. Lúc này, Diệp Linh đã không còn một chút khí tức nào.

Diệp Huyền cõng nàng, dùng một sợi dây buộc chặt nàng lên người mình, sau đó đi về phía xa xa.

Cái đích mà hắn muốn đến chính là Kiếm tông!

Kiếm tông!

Lúc này, trong đầu Diệp Huyền chỉ còn mỗi ý nghĩ ấy.

Đó chính là báo thù!

Mặc dù hắn đã mất đi lí trí, nhưng mối thù này đã khắc sâu vào trong não hắn.

Tất cả mọi người đều biết, thiếu niên kia không định trở lại nữa.

Diệp Huyền đã rời đi, bầu không khí tràn ngập vẻ tĩnh lặng chết chóc.

Một lát sau, Khương Cửu rơi nước mắt, giọng nói nàng run rẩy: “Ngươi đâu chỉ có mỗi muội muội…”

Đến hắn còn chẳng muốn sống thì thôi!

Đương nhiên, trước khi chết, Diệp Huyền phải hoàn toàn một việc.

Đó chính là báo thù!

Đúng lúc ấy, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Nữ tử ấy chính là Khương Cửu.

Khương Cửu nhìn hắn, trong mắt nàng là vẻ khẩn cầu: “Ngươi đừng đi!”

Diệp Huyền dừng lại trong giây lát rồi cả người hắn hóa thành một đường huyết hồng kiếm quang, sau đó biến mất ở phía chân trời.

Thấy vậy, Khương Cửu chầm chậm nhắm mắt lại.

Nàng biết, lần này đi, Diệp Huyền đã định sẽ không trở lại.

Lúc Diệp Linh chết, hắn đã không muốn sống nữa rồi.

Chẳng có chuyện gì xứng đáng để hắn bận tâm đến nữa!

Khoảnh khắc muội muội của hắn chết, hắn đã không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác rồi.

Hiện giờ, trừ báo thù ra thì hắn chẳng nghĩ được gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận