Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1206: Không có chuyện gì

Một lát sau, Viên Tiểu Đao cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, trong mắt nàng bỗng thoáng vẻ mơ màng.

Ban nãy nàng thực sự cảm nhận được hơi thở của cái chết!

Nếu cảnh giới của Diệp Huyền không quá thấp thì ban nãy, thần thông chi thuật của hắn hoàn toàn có thể giết nàng!

Quá kinh khủng!

Sau khi bị chữ “tù” kia khống chế, trong lòng Viên Tiểu Đao bỗng dấy lên một nỗi sợ hãi mà lâu nay chưa từng xuất hiện!

Hồi lâu sau nàng mới quay người rời đi.



Diệp Huyền mang theo Giới Ngục tháp trở lại Tàng Phong thành. Hắn vừa mới bước vào Tàng Phong thành thì A Liên và Mộ Tiểu Thương – thành chủ Tàng Phong thành đã xuất hiện trước mặt hắn.

Nghe vậy, Mộ Tiểu Thương bỗng trợn mắt: “Là nàng ta!”

A Liên nói: “Gọi tiền bối… Thôi, cứ gọi là Mộ tỷ đi!”

Mộ Tiểu Thương chau mày: “Đối phương tên là gì?”

Mộ Tiểu Thương nhìn Diệp Huyền, nàng không đáp lời hắn.

A Liên lại hỏi: “Có thần ra tay rồi đúng không?”

A Liên lắc đầu: “Láu cá!”

A Liên nhìn Diệp Huyền: “Tự ngươi trốn ra ngoài sao?”

Diệp Huyền vội nói: “Chào Mộ tỷ!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Có một vị thần.”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền liếc nhìn Mộ Tiểu Thương, hắn hỏi: “Cô nương quen biết nàng ta sao?”

Mộ Tiểu Thương gật đầu: “Người này không hề đơn giản, nghe đồn nàng ta là hiện thân của Tiên Thiên Đao Linh Chi Thể. Năm mười sáu tuổi, nàng ta đã đạt tới đao đạo Chân cảnh đỉnh phong, hai mươi tuổi đã tự thành một phái, sáng lập ra Đan đao và Tu La Quỷ đao… Ở thời đại ấy, nàng ta chính là đao đạo đỉnh phong, cũng chính vì như thế nên người đời gọi nàng ta là Đao Thần. Không chỉ có vậy, nàng ta còn từng tham gia trận chiến vây đánh Nhân Vương ngày xưa. Nàng ta và Nhân Vương khi đó đã đấu tay đôi, mặc dù cuối cùng nàng ta thua cuộc nhưng Nhân Vương kia cũng may là có Trảm Tiêm Kiếm Hồ của nhân tộc. Nếu như hắn ta không có Trảm Tiên Kiếm Hồ thì ai thua ai thắng còn chưa biết đâu!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Viên Tiểu Đao!”

Diệp Huyền chau mày: “Mạnh vậy ư?”

Mộ Tiểu Thương: “…”

Diệp Huyền nhìn Mộ Tiểu Thương, nói: “Tỷ, ngươi biết lai lịch của Viên Tiểu Đao phải không?”

Nghe vậy, Mộ Tiểu Thương ngạc nhiên nói: “Chẳng trách…”

Diệp Huyền không giấu diếm gì cả, hắn nói toẹt ra luôn: “Ta lợi dụng một thần thông chi thuật của Ngũ Duy!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nữ nhân đó chắc sẽ không chịu từ bỏ đâu! Nếu nàng ta đến đây…”

Diệp Huyền gật đầu.

Vì Diệp Huyền sao?

Mộ Tiểu Thương nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Ngươi chạy thoát khỏi tay nàng?”

Mộ Tiểu Thương mỉm cười: “Cũng không có cách gì hay ho lắm!”

Diệp Huyền nhìn Mộ Tiểu Thương và nói: “Thần Điện công khai bắt người của Tàng Phong thành, tỷ có cách gì không?”

Mộ Tiểu Thương liếc nhìn hắn, hiện giờ nàng thấy làm vậy không đáng cho lắm…

Mộ Tiểu Thương trầm giọng nói: “Đây vốn là chuyện không thể xảy ra, ngươi làm sao mà chạy thoát được vậy?”

Nghe vậy, Mộ Tiểu Thương bèn trầm mặc.

Một vị thần!

Tàng Phong thành của nàng không thể đối phó được, hơn nữa còn phải trả một cái giá cực lớn, có thể còn kết thù với Thần Điện!

Ngũ Duy!

Dẫu sao thì đó cũng là thần thông chi thuật của Ngũ Duy cơ mà!

Nếu Diệp Huyền sử dụng Ngũ Duy thì hắn có khả năng chạy thoát khỏi Viên Tiểu Đao thật!

Ngũ Duy!

Diệp Huyền: “…”

A Liên nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”

Hiện giờ hắn mà ở lại nơi này thì sẽ liên lụy đến Tàng Phong thành. Chuyện này chẳng liên quan gì đến người ta, thôi hắn rời đi vẫn tốt hơn!

A Liên đưa Diệp Huyền rời đi, còn Mộ Tiểu Thương thì do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Cuối cùng nàng không hề giữ hắn lại!

Bởi vì nàng không thể giữ!

Nếu để Diệp Huyền ở lại đây thì Tàng Phong thành của nàng sẽ chọc vào Thần Điện.

Còn hiện tại, Tàng Phong thành thực sự không muốn dính dáng đến Thần Điện.

Diệp Huyền trầm trọng nói: “Nói với bọn họ, không phải đồ của bọn họ thì bọn họ đừng có nhòm ngó. Hãy nhớ lấy, bằng không đừng trách Diệp Huyền ta trở mặt.”

Thượng Quan Tiên Nhi nói: “Mọi thứ đều ổn định, chỉ là Đạo Môn vẫn muốn địa bàn trước kia của Thần Điện.”

Diệp Huyền hỏi: “Hiện giờ Huyền Hoàng Đại Thế Giới có chuyện gì xảy ra không?”

Bên trong đại điện, hắn yên lặng ngồi đó, phía trước là Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu.

Diệp Huyền trở lại Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

A Liên nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Huyền mà không lên tiếng.

Không biết!

Diệp Huyền trầm mặc.

A Liên nhìn Diệp Huyền rồi bảo: “Tiếp theo ngươi định thế nào? Ta nói trước, ta không đánh lại được nữ nhân đó đâu.”

Diệp Huyền vẫn không lên tiếng.

A Liên lại cười: “Sao thế?”

Diệp Huyền bỗng nói: “Ta muốn về Huyền Hoàng Đại Thế Giới!”

A Liên nhìn hắn, nói: “Được!”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối, cáo từ!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

A Liên mỉm cười: “Không biết!”

Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối, chúng ta đi đâu thế?”

Ở nơi xa, Diệp Huyền đi theo A Liên.



Mộ Tiểu Thương trầm ngâm hồi lâu rồi cũng quay người rời đi.

Mặc dù đầu tư cho Diệp Huyền thì tương lai có thể sẽ gặt hái được nhiều điều. Tuy nhiên không đầu tư thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tàng Phong thành của nàng cả.

Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: “Chút nữa ta sẽ đi nói với bọn họ.”

Diệp Huyền nhìn Khương Cửu: “Mấy người Mặc Điêu Mao thế nào rồi?”

Khương Cửu đáp: “Thực lực của bọn họ gia tăng nhanh chóng, giờ đều đạt đến Thần cảnh rồi.”

Diệp Huyền nói: “Rất tốt.”

Khương Cửu bước tới bên cạnh Diệp Huyền, nàng hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Không có gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận