Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 939: Đạo Thống Tranh Đấu!

Diệp Huyền thu hết thảy bảo vật vào lại, sau đó nói:

- Chư vị, đây đều là bảo vật của ta, nếu hiện tại các ngươi động thủ, chúng nó đều là của các ngươi, bao quát cả món chí bảo Năm Chiều kia!

Mọi người yên lặng.

Chí bảo Năm Chiều!

Mấy người giữa sân đều là Chí Cường giả trên mảnh thiên địa này, trí thông minh của bọn hắn tự nhiên là không thấp, bọn hắn cũng hoài nghi lời nói của Diệp Huyền, thế nhưng, những món bảo vật Diệp Huyền lấy ra kia, một món khủng bố hơn một món... Đặc biệt là thanh kiếm cuối cùng kia, càng khiến cho bọn hắn cảm nhận được nguy hiểm!

Một thanh kiếm đã có thể khiến bọn hắn cảm nhận được nguy hiểm, có thể tưởng tượng, chủ nhân của kiếm khủng bố đến mức nào!

Hơn nữa, những món bảo vật của Diệp Huyền, đều có lai lịch không tầm thường!

Một người, dưới tình huống bình thường làm sao có thể có được nhiều bảo vật như vậy?

- Mặc kệ trước kia có ân oán gì, hiện tại vẫn cần phải liên thủ, Thần Quốc này, cũng không phải thế lực bình thường.

Câu nói này, thật sự không có khuếch đại!

- Diệp tiểu hữu, bây giờ chúng ta không có ý kiến gì với ngươi, chỉ muốn mời ngươi cùng nhau đối kháng Thần Quốc, nếu không ngăn cản đại quân Thần Quốc, một khi đại quân Thần Quốc xâm phạm, khi đó sẽ có không biết bao nhiêu bách tính chết đi. Một trận chiến này, là cuộc chiến chính nghĩa, chiến cho chính chúng ta, cũng cho thương sinh thiên hạ.

- Nếu như có tiểu hữu gia nhập cùng đối kháng Thần Quốc, phần thắng của chúng ta tất nhiên sẽ gia tăng rất nhiều!

- Tiểu hữu, chúng ta cũng không có ý tứ gì khác, nếu có ý tứ gì khác, ngay từ đầu đã ra tay với ngươi! Chúng ta chỉ muốn mời ngươi hợp lực với chúng ta để đối kháng Thần Quốc, chỉ thế thôi!

Lúc này, Tinh Chủ đột nhiên nói:

Một câu, Diệp Huyền này không đơn giản!

Thực lực của Diệp Huyền, thật sự rất mạnh, hơn nữa, Diệp Huyền còn có nhiều bảo vật như vậy, chiến lực này, cường giả Đạo cảnh bình thường hoàn toàn không đáng chú ý!

Đường Diêm cũng khẽ gật đầu:

Lúc này, Sở chân nhân đột nhiên thấp giọng thở dài:

Sở chân nhân khẽ gật đầu:

Diệp Huyền có chút ngoài ý muốn!

Yêu Vương cũng nói:

Thật không ngờ Tinh Chủ này vậy mà lại thỏa hiệp!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Tinh Chủ cách đó không xa, không nói gì!

- Diệp Huyền, ngươi muốn ta đi nói lời xin lỗi trước mộ bia cả viện trưởng Võ viện cùng với Tông chủ Kiếm tông ngươi, có thể, nhưng mà, người Trật Tự Minh ta, ta sẽ không để cho ngươi giết! Nếu cuộc chiến đối kháng Thần Quốc của chúng ta thắng lợi, khi đó, ân oán giữa ngươi và Trật Tự Minh ta, chúng ta có khả năng dốc hết lực thanh toán, nhưng nếu như chúng ta bại, khi đó tất cả mọi người đều chết ở Táng Thần Nguyên, hết thảy ân oán đã từng đều không còn nữa, thế nào?

Mà bây giờ, hắn và Võ viện còn có Kiếm tông cần gì nhất?

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Hậu sơn Kiếm tông, trước mộ bia của Việt Vô Trần, Tinh Chủ lẳng lặng nhìn mộ bia kia, mà sau lưng hắn không xa, là hết thảy đệ tử Kiếm tông!

Một lát sau, Diệp Huyền nói:

Thanh âm vừa dứt, hắn quay người biến mất ở cuối chân trời!

Trong điện, tất cả mọi người đang nhìn Diệp Huyền.

Giữa sân, hết thảy đệ tử Kiếm tông đều đang nhìn Diệp Huyền, trong mắt bọn hắn, là tôn kính!

- Nhớ kỹ, đó cũng không phải sự tình đáng kiêu ngạo gì, ngược lại, đây là sự bất lực của chúng ta! Bởi vì sự bất lực của chúng ta, cho nên mới chỉ có thể khiến cho hắn đi đến nơi này nói lời xin lỗi. Nhưng mà, ta có khả năng cam đoan với các ngươi, sau này, ta nhất định sẽ khiến cho Trật Tự Minh hắn nợ máu phải trả bằng máu!

Giữa sân, Diệp Huyền yên lặng một lát, sau đó quay người nhìn về phía đám đệ tử Kiếm tông:

- Đi thôi, đi Thần Võ Thành nói lời xin lỗi đi!

Hết thảy đệ tử Kiếm tông đều đang nhìn Tinh Chủ, trong mắt bọn hắn, có phẫn nộ, có sát ý...

Lúc này, Tinh Chủ khẽ thi lễ với mộ bia, sau đó hắn quay người nhìn về phía Diệp Huyền:

- Nhớ kỹ sự tình ngươi đã đáp ứng!

Diệp Huyền hắn cũng không phải đồ đần độn, hắn biết, nếu như bản thân lại được một tấc muốn tiến một thước, chắc chắn những người này sẽ không tiếp tục có bất kỳ nhượng bộ gì!

Rất nhanh, Diệp Huyền và đám người Tinh Chủ đi tới Thần Võ Thành.

Hắn cần thời gian để trở nên càng cường đại hơn, cường đại đến trình độ sáu người trước mắt này cũng không làm gì được hắn, mà Võ viện và Kiếm tông cũng cần thời gian để phát triển!

Cần thời gian!

Đối với Diệp Huyền, đệ tử Kiếm tông vẫn vô cùng chịu phục!

Diệp Huyền lại nói:

- Nhớ kỹ, nếu Kiếm tông ta không đủ cường đại, sau này cũng chỉ có thể mặc cho người khi nhục, mà Kiếm tông ta có mạnh hay không, chính là ở các ngươi, các ngươi, chính là tương lai của Kiếm tông ta!

Kiếm tông!

Kỳ thật hắn cũng không muốn làm Tông chủ Kiếm tông, thế nhưng, hắn không thể không làm.

Mà nếu đã lựa chọn gánh vác, vậy hắn sẽ gánh vác đến cùng!

Sau khi chúng đệ tử Kiếm tông rời đi, Đường Thanh đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng nói khẽ:

- Biết vì sao Tinh Chủ chọn thỏa hiệp không?

Diệp Huyền lắc đầu.

- Bọn hắn cũng không có lựa chọn.

Đường Thanh cười khẽ:

- Vì sao? Bởi vì năm Chí Cường giả kia sao?

Diệp Huyền có chút không hiểu:

- Không có lựa chọn.

Đường Thanh lắc đầu:

Diệp Huyền ngạc nhiên:

- Đường tộc ngươi cũng không biết?

Đường Thanh gật đầu:

- Không biết, bởi vì không ai có thể đặt chân đến Thần Quốc. Trước đó, chúng ta cũng có phái người đi, nhưng không ai còn sống trở về!

Diệp Huyền yên lặng.

Đường Thanh nói khẽ:

- Tinh Chủ đã triệu tập hết thảy thế lực ngoại trừ Đông Hoang giới đi tới Táng Thần Nguyên, còn có cả thiên tài trên Đạo Bảng, những người này cũng đều dồn dập chạy tới Táng Thần Nguyên, có cả ta, ngày mai ta sẽ lên đường đi tới Táng Thần Nguyên.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Các ngươi đều không có lựa chọn sao?

- Không biết!

Đường Thanh lắc đầu:

- Rốt cục Thần Quốc mạnh cỡ nào?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Bởi vì so với việc giết ngươi, hắn càng hy vọng đánh lui được Thần Quốc, đón về thi thể của Cổ Đạp Thiên, thanh tẩy sỉ nhục của Trật Tự Minh suốt nhiều năm qua! Mà hắn biết, Thần Quốc nhất định là vô cùng cường đại, hi vọng này hết sức xa vời... Thế nhưng, có ngươi gia nhập, có lẽ có thể tăng thêm một chút hi vọng như vậy!

Đường Thanh nói:

Diệp Huyền nhíu mày:

- Có ý tứ gì?

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền:

- Chủ nhân chân chính của Thần Đạo Quân, ngươi biết là ai không?

Diệp Huyền nói:

- Không phải là các ngươi sao?

Đường Thanh lắc đầu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ:

- Chủ nhân chân chính của Thần Đạo Quân, là nó, Thiên Đạo. Kỳ thật, chiến tranh giữa Thần Quốc và chúng ta, ngoại trừ vì lợi ích của bản thân chúng ta, còn có một nguyên nhân, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, đó chính là đạo thống tranh đấu.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ý của ngươi là có hai Thiên Đạo?

Đường Thanh gật đầu:

- Thiên Đạo mà Thần Quốc thờ phụng, và Thiên Đạo chúng ta thờ phụng, không phải là một. Mặc dù cả hai chưa bao giờ chân chính xuất hiện, nhưng cả hai vẫn luôn tồn tại!

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Dĩ nhiên, sở dĩ chúng ta quyết định chiến, cũng bởi vì lợi ích của bản thân! Cũng giống như ngươi, bây giờ ngươi là thành chủ Thần Võ Thành, thế nhưng, Thần Quốc đánh tới, ngươi nhất định phải cúi đầu xưng thần, ngươi nguyện ý không? Cũng đừng nói đến đầu hàng, rất nhiều thời điểm, đầu hàng sẽ không có kết cục tốt.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Tại sao ta cảm thấy, chúng sinh này, đều giống như một con cờ a...

Diệp Huyền nhìn về phía chân trời, vũ trụ lớn biết bao?

Hắn không biết!

Lúc ở Thanh Thành, hắn cảm thấy Khương quốc rất lớn, mà từ lúc đi ra Thanh Thương giới, hắn phát hiện, hóa ra Khương quốc nhỏ bé như vậy, mà đến được đây, hắn phát hiện, Thanh Thương giới nhỏ bé đến cỡ nào...

Mà trong vũ trụ mịt mờ này, hỗn độn vũ trụ là vũ trụ duy nhất hay sao?

Bên ngoài hỗn độn vũ trụ thì sao?

Năm Chiều?

Vũ trụ quá lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận