Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1197: Cao thủ đối đầu!

Khoảng nửa canh giờ sau, một nữ tử bỗng nhiên xuất hiện trên võ đài.

Nữ tử này khoảng hơn hai mươi tuổi, trên người nàng là một bộ y phục màu trắng không nhiễm một hạt bụi trần, trông chẳng khác gì một tiên tử dưới trời tuyết. Trong tay nàng đang nắm chặt một thanh trường đao, đao dài khoảng ba thước, thân đao có khắc một bông hoa sen tuyết, chuôi đao cũng có rất nhiều bông hoa tuyết đang bay bổng.

Mái tóc của nàng được cột thành đuôi ngựa, dài đến tận eo. Trước trán nàng là hai lọn tóc mái nhẹ nhàng đong đưa trong gió, thần sắc lạnh lùng cứ như một khối băng.

“Lý Dịch Đao.” Bên dưới bỗng vang lên những tiếng hô đầy kinh ngạc.

Lý Dịch Đao!

Ở dị chiến trường, nàng là một truyền thuyết, là một truyền thuyết thực sự. Bởi lẽ năm ấy khi nàng tới đây, dọc đường đã đánh bại rất nhiều người, trong đó có cả người đứng đầu. Mà nàng làm được điều đó chỉ trong vòng chưa đầy một ngày!

Không chỉ có vậy, lúc đó, người đứng thứ hai còn bị nàng đánh bại chỉ với một đao!

Chỉ với một đao thôi đấy!

Lý Dịch Đao nhìn Diệp Huyền, nàng lạnh lùng nói: “Ra tay đi!”

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, thanh đại đao bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Giây tiếp theo, hắn lập tức xông về phía Lý Dịch Đao.

Mà bây giờ, tên điên cuồng chiến đấu Diệp Huyền lại tìm đến nàng, có kịch hay để xem rồi!

Tự tin thật đấy!

Hiện giờ đối thủ của nàng toàn là bọn yêu thú trong núi sâu, chính là loại yêu thú cực kì mạnh!

Vụt!

Do vậy ở dị chiến trường, nàng được xưng là Lý Nhất Đao!

Lý Dịch Đao thấy Diệp Huyền hành động, song ánh mắt nàng lại vô cùng bình tĩnh!

Đã lâu rồi nàng không xuất hiện trên võ đài!

Vì đến tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể khiến nàng xuất đao thứ hai!

Ra tay!

Lý Dịch Đao quay người rời đi.

Người phía dưới càng lúc càng đông.

Thất bại rồi ư?

Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã tiếp cận được Lý Dịch Đao. Mà lúc này, Lý Dịch Đao bỗng giơ đao lên, lưỡi đao xẹt qua như tia sét!

Những âm thanh sắc nhọn vang lên khắp không gian.

Có điều đúng lúc ấy, Lý Dịch Đao ở phía không xa bỗng dừng lại, nàng sờ lên cổ họng của mình, ở nơi đó bỗng có một vết rách nho nhỏ, máu tươi đang chầm chậm tuôn ra!

Vẫn chưa có ai có thể khiến Lý Dịch Đao xuất đao thứ hai!

Bằng không với đòn tấn công ban nãy, cả hai đều đã chết!

Thất bại rồi!

Diệp Huyền nhìn xuống bên dưới: “Ai có kiếm cho ta mượn với!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền, lúc này ở giữa hai đầu lông mày của hắn có một vết đao chém.

Thực lực của nữ tử trước mắt không hề thua kém hắn, thậm chí còn hơn hắn một chút.

Trong tình huống thực lực bị áp chế thì mới có thể coi vạn vật thành kiếm một cách thực sự… Bởi lẽ dù hắn không dùng kiếm thì người ta vẫn không thể đánh được hắn.

Đối đầu với Lý Dịch Đao thì Diệp Huyền không thể dùng Tàng Kiếm nữa rồi. Bởi lẽ chiêu này chỉ có thể dùng một lần. Mà hắn cũng không thể dùng kiếm gỗ. Trong trường hợp thực lực ngang nhau, dùng kiếm gỗ để đối đầu với đao của đối phương thì đúng là tự chui đầu vào chỗ chết!

Tất cả mọi người đều lắc đầu ai oán.

Lý Dịch Đao quay người, nàng nhìn Diệp Huyền: “Tiếp tục đi!”

Tiếp tục!

Nàng phải xuất đao thứ hai rồi!

Dù có là tên điên Diệp Huyền cũng không thể!

Lúc này, mọi người bỗng hiểu ra, hai người bọn họ đều nương tay!

Tình thế xoay chuyển rồi ư?

Trông thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Lúc này, có một nam tử phía dưới lên tiếng: “Ta cho ngươi mượn!”

Hắn ta nói xong thì ném thanh kiếm trong tay lên, thanh kiếm bèn rơi ngay trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhận lấy kiếm, sau đó hắn nói với Lý Dịch Đao: “Bắt đầu đi!”

Vừa dứt lời, Diệp Huyền bỗng xông về phía trước. Hắn đâm kiếm, động tác nhanh vô cùng.

Lý Dịch Đao cũng giơ đao lên.

Vụt!

Những tiếng keng keng vang lên, tiếp đó, Diệp Huyền bèn lùi về phía sau mấy trượng!

Lý Dịch Đao cũng phải lùi mấy bước!

Có điều vào lúc này, Diệp Huyền bỗng xuất hiện trước mặt Lý Dịch Đao và đâm kiếm xuống!

Ầm!

Ở phía không xa, Lý Dịch Đao bỗng quét ngang thanh đao của mình.

Hắn không hề dùng khí để ngự kiếm mà chỉ dùng sức mạnh để điều khiển.

Phi kiếm trong tay hắn biến thành một đạo kiếm quang rồi bay đi!

Vút!

Đúng lúc ấy, bỗng có một tiếng cực lớn vang trên võ đài. Ngay sau đó, Diệp Huyền và Lý Dịch Đao đồng thời lùi về phía sau. Trong khi lùi lại, Diệp Huyền bỗng mở lòng bàn tay ra: “Đi!”

Ầm!

Trên võ đài không ngừng xuất hiện những luồng kiếm quang.

Tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn!

Cao thủ đối đầu!

Hơn nữa còn là cuộc đối đầu giữa kiếm tu và đao tu!

Điều quan trọng nhất là hai người này đều đơn thuần là kiếm đạo và đao đạo, người như bọn họ vô cùng xuất sắc khiến mọi người lại càng có hứng thú xem hơn.

Hai người đánh qua đánh lại trên võ đài, nhất thời chưa phân thắng thua.

Không thể không nói, kiếm đạo của Diệp Huyền thực sự mạnh hơn ngày xưa rất nhiều. Nếu như là ngày xưa khi mà kiếm đạo của hắn chưa lên một tầm cao mới thì hắn không thể đánh nổi nữ tử trước mặt này.

Uỳnh!

Thế nhưng ngay sau đó, bọn họ lại biến mất.

Khoảnh khắc ấy, hai người đều thối lui!

Uỳnh!

Đúng lúc ấy, trường kiếm của Diệp Huyền bỗng lệch sang một bên và đâm thẳng vào một góc của thanh đao, lập tức đánh tan đi một phần sức mạnh của nó.

Đao của nàng bổ trúng kiếm của Diệp Huyền!

Lý Dịch Đao không hề né tránh, tay trái cầm đao của nàng khẽ di chuyển, còn tay phải thì nhấc đao chém xuống.

Kiếm của Diệp Huyền lập tức bị bắn ra. Lúc đó, hắn chợt xuất hiện phía sau thanh kiếm, đạp lên chuôi kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận