Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 382: Sao Giờ Các Ngươi Mới Đến!

Diệp Huyền theo Khương Cửu đi tới hậu sơn Thương Lan học viện, trước một thác nước, mười người đứng đấy, mười người đều thân mặc khôi giáp màu ám kim, cầm trong tay một thanh trường thương màu ám kim. Mười người có khí tức lăng lệ, ánh mắt như đao, trên thân tán phát ra một cỗ sát ý lạnh lẽo.

Nhìn thấy Diệp Huyền, mười người vội vàng quỳ một gối xuống:

- Gặp qua viện trưởng!

Bên cạnh Diệp Huyền, Khương Cửu trầm giọng nói:

- Mười người bọn hắn, đều là Thần Hợp cảnh đỉnh phong, nếu mười người hợp lại, có thể tuỳ tiện chém giết Vạn Pháp cảnh!

Tuỳ tiện chém giết Vạn Pháp cảnh!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Chưa đủ!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Chúng ta thề chết cũng theo viện trưởng!

- Không có lòng tin?

Mười người đồng thời ôm quyền:

Mười người ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, có chút khó có thể tin.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nghe vậy, Khương Cửu quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ta cần mỗi một người bọn hắn đều có thực lực chém giết Vạn Pháp cảnh.

- Khu vực Thanh Châu bây giờ, hỗn loạn không thể tả, vận mạng Thanh Châu, vận mạng Khương quốc, vận mạng Thương Lan học viện, vận mạng của chính chúng ta, đều là một ẩn số, chúng ta, nhất định phải đủ mạnh, cũng chỉ có đủ mạnh, mới có thể sống sót trong loạn thế này.

- Tiếp tục tu luyện!

Mười người yên lặng.

Nói xong, nàng quay người đi theo Diệp Huyền.

- Hai ngày nữa, ta sẽ tìm một nhóm đối thủ cho các ngươi luyện tập!

Khương Cửu liếc mắt nhìn đám người:

- Không có tiền, thế ngươi nói gì, ngươi cho rằng đào tạo ra một nhóm đạo binh siêu cấp dễ dàng vậy sao?

- Ngươi bán ta cho Hộ Giới Minh đi!

- Diệp thổ phỉ, bên ngoài Đế Đô thành phát hiện số lớn cường giả, có trên trăm, dường như là tới tìm ngươi!

- Trang bị, tiền, đan dược.

Nói xong, hắn quay người bước nhanh đi, thẳng đến bên ngoài Đế Đô thành.

Trên đường nhỏ, Khương Cửu đi bên cạnh Diệp Huyền:

Khương Cửu nhìn thoáng qua bóng lưng Diệp Huyền nơi xa:

- Hắn... Dường như không hề khẩn trương, ngược lại còn có chút hưng phấn?

Tại chỗ, Mặc Vân Khởi ngây người, sau đó nhìn về phía Khương Cửu:

Diệp Huyền giang tay ra:

- Cái gì?

Diệp Huyền trực tiếp nhảy dựng lên:

- Mới 100? Chút đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Tức chết lão tử a! Thôi thôi, thịt muỗi cũng là thịt!

Khương Cửu trừng mắt liếc Diệp Huyền:

Khương Cửu đang muốn nói chuyện, lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên chạy tới:

Thật nhiều a!

Diệp Huyền cười khổ, hiện tại, hắn thật sự nghèo vô cùng, nghèo đến hắn cũng muốn tự nộp cho Hộ Giới Minh! Bởi vì số tiền Hộ Giới Minh treo thưởng mạng hắn, chính hắn cũng hết sức tâm động!

- Hắn đã nghèo đến điên rồi.

Tốc độ của Diệp Huyền rất nhanh, chỉ chốc lát đã tới bên ngoài Đế Đô thành Khương quốc, mà nội thành sau lưng hắn, là 100 đạo binh Thương Lan!

100 đạo binh Thương Lan này đã sẵn sàng trận địa đón quân địch, tùy thời chuẩn bị công kích.

Ngoài thành, hơn một trăm người trùng trùng điệp điệp tới, mỗi người cảnh giới thấp nhất đều là Thông U cảnh trở lên, trong đó, cũng có Vạn Pháp cảnh, còn có mấy khí tức khá mịt mờ!

Lúc cách Diệp Huyền còn có vài chục trượng, chừng một trăm người ngừng lại, cầm đầu là nam tử trung niên, nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Móa nó, sao giờ các ngươi mới đến?

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ, sau một khắc, vẻ mặt nam tử trung niên bỗng nhiên đại biến, vừa muốn xuất thủ, một thanh kiếm đã đính giữa chân mày của hắn!

Tất cả mọi người giữa sân ngây ngẩn cả người.

Trước mặt Diệp Huyền, nam tử trung niên chảy ròng mồ hôi lạnh:

- Nói nhảm gì!

- Các hạ, ta nhận thua, ta nguyện lập tức rời khỏi Khương quốc, ta...

Nam tử trung niên do dự một chút, sau đó nói:

- Gọi người!

Hắn đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền lại đột nhiên nói:

Mà giờ khắc này, đầu óc hắn dần dần tỉnh táo, rốt cục cũng minh bạch, vì sao Hộ Giới Minh hao tốn nhiều tiền thưởng để treo thưởng mạng Diệp Huyền như vậy, mà Diệp Huyền vẫn sống rất tốt.

Đám người: "..."

Phách lối!

Quá phách lối!

Đám người giữa sân nhìn chằm chằm Diệp Huyền, mẹ nó, bọn hắn còn chưa động thủ a! Kẻ trước mắt này không chỉ vừa lên đã động thủ, còn muốn bọn hắn gọi người?

Rốt cục là ai tìm ai phiền phức?

Trước mặt Diệp Huyền, mặc dù nam tử trung niên kia cố gắng tự trấn định, nhưng trên mặt hắn vẫn không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Hắn biết, bản thân đã đánh giá thấp nghiêm trọng thực lực của Diệp Huyền.

Bởi vì hắn là Vạn Pháp cảnh!

Mà vừa rồi, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm đính giữa chân mày!

- Gọi người, các ngươi cũng gọi, đều gọi người nhanh con mẹ nó lên cho ta, nếu không gọi, chính là không cho Diệp Huyền ta mặt mũi, lão tử đánh chết các ngươi!

Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ ngang qua đám người bên trong sân khấu:

- Thật tốt, mau, gọi người ngay, gọi hết người của Thanh Lâm tông các ngươi tới...

Diệp Huyền ngây người, sau đó có chút hưng phấn nói:

- Thanh Lâm tông?

- Ta, ta chính là Thanh Lâm tông, ta...

Diệp Huyền đột nhiên cả giận nói:

- Ngươi từ xa chạy tới, còn chưa đánh đã muốn đi? Có phải xem thường ta hay không? Có phải không?

Nói xong, hắn đột nhiên chém xuống một kiếm.

Xuy!

Một cánh tay của nam tử trung niên lập tức bay ra ngoài!

Máu tươi như trụ!

Mọi người sợ ngây người!

Đây là thằng điên con mẹ nó a?

Rất nhiều người không kiềm được lui về sau...

Trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt nam tử trung niên ảm đạm, trong mắt đã có vẻ hoảng sợ, người trước mắt này, thoạt nhìn sao lại có chút không bình thường!

Lúc này, Diệp Huyền gác kiếm trên cổ nam tử trung niên:

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau, gọi người, gọi người trong tông gì đó của ngươi tới.

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Thật sự muốn cá chết lưới rách?

Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm một trảm.

Xuy!

Toàn bộ thân thể nam tử trung niên trực tiếp một phân thành hai, máu tươi vung vãi một chỗ!

Sắc mặt đám người đại biến, liên tục lui về sau.

Diệp Huyền lấy ra một tấm khăn lụa lau lau máu tươi trên thân kiếm:

- Làm ác nhân, còn dài con mẹ nó dòng như vậy, lão tử xem thường ngươi!

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn qua một trăm người trước mặt, gầm thét:

- Còn nhìn con mẹ gì hả, không phải các ngươi tới giết Diệp Huyền ta sao? Động thủ a!

Đám người một mặt kiêng kị, rốt cục đây là ai khi dễ ai?

Trong lòng mấy người, đã có thoái ý!

Lúc này, một lão giả đột nhiên đi ra.

Ngự Pháp cảnh!

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Mọi người chớ để hắn hù dọa! Diệp Huyền hắn dù có yêu nghiệt, cũng chỉ là một người mà thôi, nơi này chúng ta có hơn trăm người, sợ hắn làm gì?

Diệp Huyền vội vàng gật đầu:

- Có lý, phi thường có lý! Thế nhưng, hữu nghị nhắc nhở một chút, Vạn Pháp cảnh bình thường, ta căn bản có thể miểu sát, Ngự Pháp cảnh bình thường, ta cũng có thể miểu sát không sai biệt lắm, thật, không nói đùa, nếu các ngươi muốn cạo chết ta, chút người này vẫn có chút không đủ, ta chân thành kiến nghị các ngươi, gọi nhiều người chút, nếu không, dự đoán sai về ta, sẽ khiến các ngươi không nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Trước mặt Diệp Huyền, lão giả gằn giọng nói:

- Diệp Huyền, ngươi muốn hù dọa ai? Ngươi cho rằng lão phu sẽ bị hù sao? Ngươi...

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái.

Xuy!

Lão giả nói chuyện trong nháy mắt đã bay đầu!

Máu tươi như trụ, vô cùng huyết tinh!

Thập Trượng Nhất Sát!

Thấy lão giả trực tiếp bị miểu sát, tất cả mọi người giữa sân hoảng hốt, dồn dập lui lại.

Diệp Huyền thu hồi nạp giới trên tay lão giả, lắc đầu thở dài:

- Thế đạo này làm sao vậy? Lúc ta nói thật, thế mà không ai tin...
Bạn cần đăng nhập để bình luận