Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1568: Người bi thảm nhất thế gian

Vĩnh Sinh chi địa là một nơi thế nào?

Một trong ba đại cấm khu!

Đến cả các nàng cũng không dám vào sâu trong đó.

Tại sao chứ?

Bởi vì các nàng không dám!

Đó là một khu vực bí ẩn, nghe đồn nó có vĩnh sinh chi lực, có thể khiến người ta trường sinh. Cũng chính bởi vậy mà năm ấy có rất nhiều người tới Vĩnh Sinh chi địa, thế nhưng những người bước vào đều không thể ra ngoài!

Nó thực sự rất nguy hiểm!

Thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Phệ Linh tộc và Vô Địch tông!

Tàn Nữ: “…”

Lúc này, giọng nói của Liên Thiển bỗng vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Ngươi xác định muốn tới Vĩnh Sinh chi địa?”

Tàn Nữ bỗng nhiên nói: “Ta thấy hắn khá tốt đấy chứ.”

Mục đích của hắn chính là Vĩnh Sinh chi địa!

Nữ phu tử khẽ nói: “Da mặt hắn dày thế kia, có lẽ hắn sẽ có một cơ hội sống sót!”

Liên Thiển trầm mặc.

Lúc này, nữ phu tử bỗng nhiên nói: “Nếu như hắn vào đó thì chỉ có thập tử nhất sinh thôi!”

Diệp Huyền nói: “Đúng vậy!”

Trương Văn Tú đáp: “Có lí!”

Trương Văn Tú nói: “Tại sao không phải là thập tử vô sinh?”

Ở phía xa xa, Diệp Huyền vận dụng hết sức Không Gian Đạo tắc của hắn.

Hiện giờ hắn chỉ có thể tới Vĩnh Sinh chi địa, bằng không Vạn Duy thư viện và Phù Văn tông sẽ bị hủy diệt! Nhất là Vô Địch tông, tại sao bọn họ lại ra tay? Là bởi Đệ Cửu và tiểu tháp, nếu Diệp Huyền không ở Vạn Duy thư viện và Phù Văn tông thì Vô Địch tông sẽ không giúp Phệ Linh tộc.

Trương Văn Tú nhìn Tàn Nữ: “Ngươi đổi đôi mắt khác đi!”

Mà sau khi Diệp Huyền tiến vào Vĩnh Sinh chi địa thì Phệ Linh tộc có tiến vào theo hắn hay không?

Vĩnh Sinh chi địa!

Nàng biết ý đồ thực sự của Diệp Huyền.

Diệp Huyền thấy hơi bất ngờ, không ngờ tầng thứ chín lại lên tiếng vào lúc này. Hắn bèn cười: “Đúng vậy.”

Có thể nói, đây chính là chiêu đồng quy vu tận của hắn!

Diệp Huyền nói: “Biết chứ, nghe nói ở đó có Vĩnh Sinh chi kiếm, có thể khiến người ta trường sinh!”

Mà nếu vào thì lại phải đối mặt với khu cấm địa này!

Diệp Huyền thấy hơi bất lực: “Tiền bối, ngươi xem, ta hết cách rồi mà! Vô Địch tông rồi cả Phệ Linh tộc, bao nhiêu cường giả như thế ta không đánh lại được đâu! Hay là tiền bối ra đây giúp ta nhé?”

Nếu không vào, nhỡ Diệp Huyền mở thư ốc ở trong đó thì sao?

Tầng thứ chín lại bảo: “Dạo này ta đang suy nghĩ một chuyện, với thực lực hiện giờ của ngươi, ngươi không đánh lại được Phệ Linh tộc và Vô Địch tông. Ngươi mà liều mạng với bọn họ thì chỉ có nước thập cửu vô sinh. Mà ngươi tới Vĩnh Sinh chi địa, với thực lực của ngươi thì e là ngươi cũng phải chết. Nếu ngươi chết, nữ tử váy trắng phía sau ngươi chắc chắn sẽ phát điên. Một khi nàng phát điên thì không cần phải nói nhiều, thể nào nàng ta cũng sẽ giết người. Nếu là người khác thì ta còn có thể tiếp vài chiêu, chứ nàng ta thì chắc chắn ta không đánh lại được! Mà nàng ta còn không nói lí nữa chứ, ôi, khó cho ta quá mà!”

Diệp Huyền: “…”

Tầng thứ chín nói: “Trước kia ta đã tính kĩ rồi, tương lai của ngươi sẽ như thế này. Dù ta có ra ngoài giúp ngươi chặn Vô Địch tông và Phệ Linh tộc thì ngươi vẫn sẽ có những kẻ địch mới thôi, ví dụ như thủ mộ nhân kia, rồi cả độc cước nữ tử, thanh Vĩnh Sinh kiếm ở Vĩnh Sinh chi địa nữa. Thể nào thì ngươi cũng sẽ có kẻ địch mới thôi, giúp ngươi một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Thế thì ai mà chịu cho được?”

Đương nhiên, Diệp Huyền cũng phải đối mặt với Vĩnh Sinh chi địa.

Tầng thứ chín nói: “Rồi sao nữa?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta chỉ biết có vậy thôi!”

Tầng thứ chín lại bảo: “Rồi ngươi cứ vào đó hả?”

Đúng lúc ấy, có giọng nói của tầng thứ chín vang lên: “Tiểu hữu, ngươi xác định muốn tới Vĩnh Sinh chi địa?”

Tầng thứ chín thở dài, nói: “Tiểu hữu, ngươi có biết Vĩnh Sinh chi địa là một nơi như thế nào không?”

Diệp Huyền: “…”

Đối phương trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta đã từng tưởng tiểu tháp này rất an toàn, mãi cho đến một ngày nó đi theo ngươi.”

Diệp Huyền: “…”

Tầng thứ chín nói: “Tiểu hữu, không phải là ta không muốn có thiện duyên với ngươi, chủ yếu là bởi hiện giờ ta đang bị Giới Ngục tháp áp chế, thực lực có hạn, bằng không giúp ngươi ngăn chặn Vô Địch tông và Phệ Linh tộc chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, nếu ta ra ngoài thì chỉ sợ sẽ khiến ngươi phải chịu nhân quả mới.”

Diệp Huyền tò mò: “Tại sao?”

Tầng thứ chín nói: “Chín tầng dưới là do tiểu tháp nhốt, mà chỗ này của ta không phải do tiểu tháp nhốt mà là do tiên tri nhốt.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, tại sao tiền bối lại nhốt ngươi?”

“Ôi!”

Tầng thứ chín bỗng thở dài: “Tiểu hữu, ngươi hỏi vậy ta thực sự muốn kể lể đấy. Ta nói cho ngươi hay, ta là người bi thảm nhất thế gian này. Thật đấy, không ai thảm hơn ta đâu. Năm đó, ta đột phá tới Luân Hồi cảnh, nhục thân và linh hồn của ta siêu thoát khỏi sự ràng buộc của bản thân. Ngoài ra, ta còn luyện cả Thời Không Lĩnh Vực, lấy thời không làm lĩnh vực, có thể dễ dàng xử lí người khác ở trong thời không tĩnh mịch. Nói một cách không hề khách khí thì là với mấy tên hoạt tử nhân của Phệ Linh tộc, ta chỉ cần cho bọn họ một cái bạt tai là chết cả lũ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận