Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3127: Số trời đã định

Diệp Huyền nhìn tiểu tháp: "Năm đó, kẻ địch của cha ta cũng mạnh như vậy sao?"

Tiểu tháp im lặng một lúc rồi đáp: "Chủ nhân sống còn thảm hơn ngươi nữa kìa, nhưng trên cơ bản kẻ địch của hắn ta đều thuộc dạng bình thường, cho dù có mạnh cũng sẽ không mạnh hơn hắn ta quá nhiều! Mà cho dù có mạnh hơn rất nhiều thì một khi hắn ta phát điên lên rồi gần như đều có thể chấp hết.

Mà tiểu chủ ngươi... ta cảm thấy đừng nói là ngươi phát điên, vì dù ngươi có phát điên cũng vô dụng thôi à!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu tháp cười khà khà: "Tiểu chủ, năm ấy tuy rằng chủ nhân cũng có người giúp nhưng phần lớn thời gian đều là một mình hắn ta liều mạng cả! Còn tiểu chủ ngươi, trên cơ bản toàn nằm không ăn sẵn..."

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức đen như đít nồi.

Tiểu tháp cũng phát hiện ra hình như mình nói không đúng nên lập tức vội vàng bảo: "Đương nhiên, kẻ địch của tiểu chủ đều không tầm thường, cần người giúp cũng là chuyện bình thường thôi."

Đột nhiên Diệp Huyền hỏi: "Tiểu tháp, năm ấy Thanh Nhi với cha ta là kẻ địch hả?"

Tiểu tháp không nói gì cả.

Diệp Huyền: "..."

Tiểu tháp gật đầu: "Chuẩn rồi."

Tiểu tháp nghĩ ngợi một lúc sau đó đáp: "Theo như cách nói ở bên Ngân Hà Giới thì chắc hẳn chủ nhân có hào quang nam chính đó! Thật ra, có khả năng tiểu chủ ngươi cũng có..."

Tiểu tháp nói: "Năm đó chủ nhân bị đánh rất thảm!"

Tiểu tháp nghĩ ngợi sau đó giải thích: "Nói một cách đơn giản chính là cho dù nam chính có gặp phải nguy hiểm gì cũng sẽ không chết, không chỉ không chết mà còn càng lúc càng mạnh, tất cả mọi người trên thế giới đều quay xung quanh hắn ta! Đại khái là như vậy đó!"

Tiểu tháp trầm giọng đáp: "Đúng rồi! Năm ấy váy trắng tỷ tỷ kia... đáng sợ lắm đó..."

Hào quang nam chính!

Diệp Huyền lại hỏi: "Theo như ta được biết thì hình như lúc trước Thanh Nhi định diệt thế, cuối cùng là cha ta đã ngăn cản nàng ấy, đúng không?"

Diệp Huyền có hơi tò mò: "Đáng sợ đến thế nào?"

Diệp Huyền hỏi: "Ngươi cũng không biết sao?"

Tiểu tháp đáp: "Đúng rồi!"

Diệp Huyền thấy hơi khó hiểu: "Mới đầu không phải cha ta không đánh lại được Thanh Nhi hay sao? Sao cuối cùng đột nhiên lại có thể đánh ngang cơ vậy?"

Đạo Nhắt lắc đầu cười: "Vậy cũng nghịch thiên quá rồi!"

Đạo Nhất ở bên cạnh hơi tò mò: "Tiểu tháp, hào quang nam chính mà ngươi nói là thứ gì vậy?"

Đạo Nhất đã hơi hiểu rồi: "Cho dù thế nào cũng sẽ không chết?"

Diệp Huyền cười hỏi: "Ngươi cũng không biết?"

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Nếu có hào quang nam chính vậy ai đã cho ta hào quang đó thế?"

Diệp Huyền nói: "Có từng đọc một ít, sao thế?"

Tiểu tháp nói: "Thì cảm giác đó! Nếu chủ nhân có hào quang nam chính vậy tiểu chủ cũng có hào quang nam chính, nhà các ngươi có đến hai hào quang nam chính đó!"

Một luồng uy áp vô hình lập tức càn quét tới, chỉ trong nháy mắt thiên địa đã rung chuyển dữ dội.

Diệp Huyền cười bảo: "Tiểu tháp, tại sao ngươi lại nói ta cũng có hào quang nam chính?"

Trong nháy mắt vừa rồi, đột nhiên nó có một loại dự cảm chẳng lành!

Trong Giới Ngục tháp, tiểu tháp lại trốn trong góc run lẩy bẩy.

Đám người Diệp Huyền đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.

Nói rồi, nó càng lúc càng hưng phấn hẳn lên: "Hai hào quang nam chính cộng lại chính là thiên hạ vô địch!"

Tiểu tháp nói với vẻ hào hứng: "Tiểu chủ, ngươi nói xem, liệu có phải thế giới này của chúng ta được một người nào đó..."

Đúng lúc này, phía chân trời xa xăm đột nhiên nứt ra.

Ầm!

Tiểu tháp không trả lời.

Tiểu tháp trầm giọng đáp: "Tiểu chủ đã từng đọc cổ tịch nghĩa hiệp ở thế tục chưa?"

Diệp Huyền hơi tò mò: "Suy nghĩ gì thế?"

Tiểu tháp nghĩ ngợi một lúc rất lâu: "Ta có một suy nghĩ to gan thế này!"

Tiểu tháp run rẩy nói: "Ta... ta không nói nói lung tung nữa đâu! Đại ca đừng xử lý ta mà... ta còn muốn sống thêm vài năm nữa..."...

Bên ngoài, Mục Thánh đứng bên cạnh Diệp Huyền nhìn về phía chân trời với vẻ mặt vô cùng nặng nề: "Người của Diệp tộc tới rồi!"

Diệp Huyền nhìn phía chân trời, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Ở chân trời có một nam tử trung niên bước ra.

"Tăng Kiếp!"

Mục Thánh đứng cạnh Diệp Huyền trầm giọng nói: "Một trong tam đại thiên tướng dưới tay nữ nhân kia, thực lực cực kỳ khủng khiếp!"

Cực kỳ khủng khiếp!

Diệp Huyền nhìn về phía Tăng Kiếp, đúng thật, cảm giác mà người này mang tới cho hắn còn nguy hiểm hơn cả Lý Thị Tín kia!

Diệp tộc này thật sự không đơn giản!

Tăng Kiếp ở phía chân trời nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt bình thản: "Thế tử, vậy mà ngươi vẫn chưa thức tỉnh, thế này thật sự hơi nhàm chán đấy!"

Mục Thánh đứng bên dưới chế nhạo: "Tăng Kiếp, nếu thế tử thức tỉnh thì ngươi còn dám tới đây một mình hay sao? Năm ấy ở trước mặt thế tử, ngươi hèn mọn như một con chó, bộ quên rồi hả?"

Tăng Kiếp lắc đầu: "Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại! Thế tử, tộc trưởng rất khó chịu đối với việc ngươi còn sống, nàng ta có lời dặn lần này phải khiến ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, không chỉ ngươi mà tất cả những gì liên quan đến ngươi đều phải biến mất."

Diệp Huyền khẽ cười, nói: "Đây là muốn đuổi cùng giết tận mà!"

Tăng Kiếp liếc mắt nhìn xung quanh, nhẹ giọng bảo: "Thế tử, nơi này quả thật là một chốn yên nghỉ không tồi đấy!"

Nói rồi, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: "Thế tự tự động ra tay hay là để ta ra tay đây?"

Diệp Huyền cười đáp: "Diệp tộc các ngươi giết người đều dài dòng như vậy cả sao?"

Tăng Kiếp nhìn hắn: "Số trời đã định rồi!"

Hắn ta cũng không thích dài dòng, vừa rồi liếc mắt nhìn xung quanh cũng không cảm nhận được một luồng khí tức lớn mạnh nào trong vũ trụ này!

Nói cách khác là lần này sẽ không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận