Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1210: Đi một nơi rất xa

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, tử sam nữ tử và Viên Tiểu Đao hãy còn đang đại chiến với nhau.

Hiện giờ hai người họ vẫn còn chưa phân thắng thua!

Khoảng nửa canh giờ sau, A Liên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền. Gần như cùng lúc đó, Viên Tiểu Đao cũng xuất hiện ở phía không xa.

Viên Tiểu Đao liếc nhìn A Liên: “Đúng là khiến người ta phải bất ngờ đấy!”

A Liên mỉm cười: “Bất ngờ gì chứ?”

Viên Tiểu Đao nhìn về phía Diệp Huyền: “Tại sao chỗ dựa của ngươi lại nhiều như vậy?”

Diệp Huyền: “…”

A Liên ở bên cạnh bật cười ha ha: “Ta cũng thấy hắn có quá nhiều chỗ dựa. Nói thật lòng thì hiện giờ ngươi cũng chỉ nhìn thấy được một phần thôi, vẫn còn những người mà ngươi chưa từng gặp nữa kìa!”

Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền rồi nói: “Ngươi cũng ghê gớm quá đấy!”

Diệp Huyền sững sờ, hắn nói: “Ngươi lại mắng người rồi!”

Viên Tiểu Đao đưa mắt nhìn Diệp Huyền, nàng đang định nói chuyện thì hắn bỗng lên tiếng: “Viên cô nương, Ngũ Duy chí bảo vô cùng trân quý, Diệp Huyền ta tự biết phúc phận mình mỏng, không xứng có được món đồ này. Thế nên ta quyết định đưa nó cho một chủ nhân khác tốt hơn. Vài hôm sau, ta sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá. Tới khi ấy ta sẽ bán Ngũ Duy chí bảo, người nào trả giá hợp lí thì ta sẽ bán cho người đó, Viên cô nương bắt buộc cũng phải tham gia đấy nhé!”

Viên Tiểu Đao bỗng nói: “Nói chuyện cái con khỉ!”

A Liên liếc nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Ta lừa ngươi đấy!”

Viên Tiểu Đao lườm hắn: “Ngươi cam tâm từ bỏ thứ này sao?”

Viên Tiểu Đao nhướng mày: “Vậy sao?”

Viên Tiểu Đao tỏ vẻ thờ ơ: “Ta có mắng đâu.”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiền bối, ta có nhiều chỗ dựa thật sao? Hiện giờ bọn họ đang ở đâu? Bảo bọn họ xuất hiện đi!”

Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Viên cô nương, sao ngươi lại nói ta như vậy? Ta làm vậy hoàn toàn là vì các ngươi! Ngươi xem, mọi người tu luyện rất vất vả, cứ đánh đánh giết giết, ngộ nhỡ khiến bản thân mình bị thương thì sao? Mà bây giờ chúng ta giải quyết vấn đề người sở hữu Ngũ Duy chí bảo bằng biện pháp hòa bình, điều này hoàn toàn tốt với mọi người! Tới khi ấy, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống trà, nói chuyện, đàm võ đạo, nhân sinh…”

“Im miệng!”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, đến A Liên đứng bên cạnh cũng phải sững sờ. Sau đó, nàng bỗng bật cười.

Viên Tiểu Đao trừng mắt với Diệp Huyền, nàng bỗng bật cười: “Diệp Huyền, ngươi tưởng ngươi có thể xoay mòng mòng tất cả các cường giả hay sao? Ta cho ngươi hay, hiện giờ bọn họ không xuất hiện không phải là một chuyện gì đó bất lợi đối với ngươi. Nhưng khi ngươi khiến bọn họ xuất hiện thì khả năng ngươi sẽ không kiểm soát được cục diện đó đâu. Hơn nữa, ngươi đừng tưởng mọi người đều là kẻ ngốc, ngươi có tâm tư gì chẳng lẽ bọn họ lại không biết?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Viên cô nương, mong ngươi giữ vững phong thái của một cường giả!”

Diệp Huyền nói một cách nghiêm túc: “Đương nhiên! Món chí bảo này phải thuộc về một cường giả. Ngươi nhìn ta xem, hiện giờ ta đang lúc khốn khó, thực lực lại yếu kém, sao ta có tư cách sở hữu món đồ này chứ? Thế nên ta quyết định sẽ bán đấu giá nó, để nó thuộc về một cường giả chân chính. Tới khi ấy, Viên cô nương nhất định phải tham gia nhé…”

Hắn mà từ bỏ món đồ này thì sẽ có rất nhiều người không coi hắn là kẻ địch nữa, thậm chí còn muốn lôi kéo hắn!

Bởi lẽ những người kia toàn là cường giả, hơn nữa bọn họ cũng không ngốc, bọn họ sẽ không để Diệp Huyền lợi dụng mình.

Viên Tiểu Đao thu hồi tâm tư, nàng liếc nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Mong chờ buổi bán đấu giá của ngươi!”

Viên Tiểu Đao híp mắt lại, nàng chẳng lên tiếng nữa.

A Liên mỉm cười: “Không thể!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta thực sự muốn từ bỏ Ngũ Duy chí bảo mà!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu.”

A Liên liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi cũng lắm chiêu trò lắm, ta biết chắc chắn ngươi sẽ chừa đường lui cho mình. Hơn nữa mấy người kia cũng không hề ngốc, ngươi đừng tự đưa mình vào tròng, hiểu chưa?”

Diệp Huyền lắc đầu bảo: “Thế nên ta không thể không từ bỏ thứ này, chẳng phải sao?”

Nếu như Diệp Huyền chỉ đùa giỡn thôi thì kết cục của hắn sẽ rất thảm.

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

A Liên đứng bên cạnh Diệp Huyền lên tiếng: “Ngươi thật sự từ bỏ nó sao?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Một mình tiền bối có thể đấu lại được tất cả bọn họ không? Nếu như có thể thì chúng ta sẽ chiến đến cùng, quyết không thỏa hiệp!”

Thế nhưng nếu như Diệp Huyền thực sự muốn từ bỏ Ngũ Duy chí bảo thì lại là một chuyện khác.

Nhưng tiếc là hiện giờ mối quan hệ giữa Diệp Huyền và Thần Điện lại là “ngươi sống ta chết!”

Trong đó có cả Thần Điện!

Không có sự cạnh tranh về lợi ích, nhiều người sẽ bằng lòng kết thân với Diệp Huyền.

A Liên cũng gật đầu: “Ngươi hiểu được là tốt.”

Nói đoạn, nàng lại đưa mắt nhìn khắp bốn bề xung quanh: “Ta không ở đây được bao lâu nữa đâu. Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ phải rời đi. Tới khi ấy, ngươi sẽ phải tự lo liệu mọi thứ.”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối định đi đâu?”

A Liên mỉm cười: “Một nơi rất xa.”

Nói đoạn, nàng lại nhìn xung quanh và bật cười: “Lần này để xem ngươi thế nào, hi vọng ngươi đừng diễn dở.”

Diệp Huyền gật đầu.

Lần này nếu hỏng chuyện thì khả năng hắn không chỉ có Thần Điện là kẻ địch thôi đâu mà còn vô số những kẻ địch khác nữa!

Một lát sau, Diệp Huyền quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận