Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3865. Không có thứ hai!



Chương 3865. Không có thứ hai!




Không bình thường!
Mấy người Hàn Giang nhíu mày!
Đối phương lại còn chủ động tấn công bọn họ!
Hàn Giang nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Chắc chắn có ngoại viện!”
Nói đến đây, hắn nhìn Hàn Giang: “Hiện giờ các ngươi có bao nhiêu tinh mạch?”
Hàn Giang do dự một lát rồi nói: “Mười ba!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi lắc đầu: “Không kịp nữa rồi! Giờ tìm ngoại viện không còn kịp nữa!”
Vẻ mặt Hàn Giang hơi khó coi: “Mộ Hư chắc dùng tất cả tinh mạch của Bạch Trú thành để tìm ngoại viện rồi!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Nếu như hủy diệt Vĩnh Dạ thành thành công thì mười mấy tinh mạch kia cũng đáng lắm, chẳng phải sao?”
Hàn Giang nhìn hắn: “Diệp tiểu hữu, theo ngươi thì hiện giờ chúng ta phải làm sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Còn có thể làm sao? Đương nhiên là chiến rồi!”
Hàn Giang sững sờ, sau đó cười lớn: “Vậy thì chiến!”
Chiến!
Câu nói này như sấm rền vang!
Vô số cường giả Vĩnh Dạ thành gào lên.
Lúc này, trên bầu trời Vĩnh Dạ thành, những luồng khí tức lớn mạnh ào xuống!
Mấy người Mộ Hư đến rồi!
Trên tường thành, Hàn Giang nhìn Mộ Hư đi đầu, hắn ta cười nói: “Mộ Hư thành chủ, ta không ngờ các ngươi lại tới trước!”
Mộ Hư nói: “Sớm muộn gì cũng phải đánh, chi bằng hôm nay kết thúc luôn!”
Hàn Giang gật đầu: “Ngươi nói đúng đấy!”
Mộ Hư giơ tay phải lên, sau đó hất về phía trước: “Giết!”
Giết!
Dứt lời, các cường giả Bạch Trú thành phía sau hắn ta lập tức xông về Vĩnh Dạ thành!
Chiến trường được chọn ở Vĩnh Dạ thành!
Đôi mắt Hàn Giang ánh lên lệ khí: “Giết!”
Dứt lời, vô số cường giả Vĩnh Dạ thành đồng loạt xông lên trời, lao thẳng về phía mấy người Mộ Hư.
Diệp Huyền nhìn nghịch hành giả, nghịch hành giả nhìn phía chân trời. Ở đó, Thiên Trần đang nhìn hắn ta.
Nghịch hành giả trầm mặc một hồi rồi nói: “Diệp huynh, tiếp theo phải nhờ ngươi rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên trời, lao thẳng vào Thiên Trần!
Trên tường thành, Diệp Huyền nhìn Mộ Hư, lúc này Mộ Hư cũng đang nhìn hắn!
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó quay người biến mất.
Đi rồi hả?
Trông thấy cảnh tượng ấy, Mộ Hư bèn nhíu mày.
Trầm mặc một hồi xong, Mộ Hư nhìn Hàn Giang: “Hàn Giang, mấy năm nay mặc dù chúng ta từng giao thủ, nhưng vẫn chưa phân thắng bại, chi bằng hôm nay phân thắng bại đi!”
Hàn Giang mỉm cười: “Như ngươi mong muốn!”
Dứt lời, hai người đồng loạt biến mất.
Ở một bên khác, Diệp Huyền cũng ẩn mình!
Trực giác mách bảo hắn có gì đó sai sai!
Bạch Trú thành chắc chắn đã tìm ngoại viện, mà hắn ẩn mình đi là để tìm ra ngoại viện đó!
Diệp Huyền âm thầm quan sát xung quanh, hắn chẳng phát hiện ra gì cả.
Đúng lúc ấy, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại. Hắn quay phắt người, một quyền ấn lóe lên.
Diệp Huyền đẩy ngón tay cái, Thanh Huyền Kiếm bay ra!
Uỳnh!
Một mảng kiếm quang đột nhiên bùng nổ trước mặt hắn. Chỉ trong chốc lát, một tàn ảnh bị đánh bay mấy ngàn trượng. Tàn ảnh dừng lại, là một nam tử trẻ tuổi, nam tử này mặc trường bào màu đen, trên tay là hộ tí màu đen.
Diệp Huyền nhìn nam tử, hắn thầm bảo: “Tiểu tháp, có người lại gần mà sao ngươi không nhắc hả?”
Tiểu tháp trầm giọng nói: “Ngươi cũng không hỏi ta mà!”
Vẻ mặt Diệp Huyền sượng lại.
Đúng lúc ấy, hắc bào nam tử kia quan sát Diệp Huyền, sau đó nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi chính là tên kiếm tu kia!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Ngươi quen ta hả?”
Hắc bào nam tử nhìn hắn: “Nghe nói mấy người bạch y nam tử không liên thủ giết ngươi!”
Diệp Huyền đang định nói thì hắc bào nam tử bỗng nhếch miệng tỏ vẻ trào phúng: “Mấy người bạch y nam tử cũng kém cỏi quá! Đến ngươi mà cũng không giải quyết được, thế mà đòi là dung binh đứng thứ ba cơ đấy!”
Đúng lúc đó, Diệp Huyền đẩy ngón tay cái.
Vụt!
Thanh Huyền Kiếm đột nhiên rời vỏ, một đường huyết sắc kiếm quang lóe lên, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã chém đến trước mặt hắc bào nam tử.
Hắc bào nam tử híp mắt lại, hắn ta giơ tay phải lên đỡ.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, hộ tí trên tay phải của hắc bào nam tử nứt vỡ. Còn hắn ta thì bay đi cả vạn trượng. Khi hắn ta dừng lại, cánh tay phải của hắn ta cũng nứt toác!
Diệp Huyền liếc nhìn hắc bào nam tử đang sững sờ kia, hắn nhìu mày: “Sao mà yếu vậy? Sao ngươi yếu vậy? Ngươi… ngươi không thể mạnh hơn một chút hả? Ngươi yếu vậy thì ta cũng chẳng có hứng xuất kiếm đâu!”
Trong cơ thể Diệp Huyền, tiểu tháp thở dài một hơi. Nam nhân này cũng thật là, lại còn dám công kích tiểu chủ bằng lời nói. Mẹ kiếp, nếu xét về việc dùng lời nói để tấn công thì e là đến tam kiếm cũng không phải đối thủ của tiểu chủ!
Không một ai có thể dùng lời nói tấn công một kẻ không biết xấu hổ!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, vẻ mặt hắc bào nam tử phía xa xa lập tức tái mét. Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ngươi dám sỉ nhục ta!”
Diệp Huyền nhếch miệng: “Sỉ nhục ngươi? Ngươi xứng hả? Ngươi cũng không tự nhìn lại bản thân xem, ngươi có xứng để ta sỉ nhục ngươi hay không?”
Hết chương 3865.



Bạn cần đăng nhập để bình luận