Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 529: Khiêu Chiến

Bên ngoài Thương Kiếm tông, một đám mây nào đó, một lão giả đột nhiên xuất hiện sau lưng Lục tôn chủ:

- Tôn chủ, không xong!

Lục tôn chủ mở hai mắt ra:

- Làm sao?

Lão giả trầm giọng nói:

- Chúng ta có bốn người vô thanh vô tức bị người ám sát!

Ám sát!

Lục tôn chủ híp lại hai mắt:

Lục tôn chủ trầm giọng nói:

- Lúc phát hiện bọn hắn, bọn hắn đã bị ám sát! Mà lúc trước, không có bất cứ động tĩnh gì.

Sau lưng Lục tôn chủ, lão giả kia gật đầu:

Lão giả lắc đầu:

Lục tôn chủ chậm rãi nắm chặt tay phải:

Đúng lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên khẽ biến, sau một khắc, hắn mạnh mẽ xoay người, hơn mười trượng trước mặt hắn, một tên cường giả Chân Ngự Pháp cảnh chậm rãi ngã xuống, tên cường giả Chân Ngự Pháp cảnh này trợn lên hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

- Đi xem một chút!

Lục tôn chủ trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Là kiếm tu!

Rất nhanh, hai người tới một chỗ trên mặt đất, trước mặt Lục tôn chủ và lão giả, có bốn thi thể, mỗi một thi thể đều bị một kiếm chém đứt cổ, vết thương chỉnh tề như một.

- Không có bất kỳ phát hiện nào?

Vậy mà có người ám sát cường giả Hộ Giới minh ngay trước mặt hắn, mà hắn, vậy mà một chút phát giác cũng không có!

- Hẳn là kiếm tu, đoán chừng là cường giả Thương Kiếm tông!

Bốn phía, cường giả Hộ Giới minh cũng một mặt ngưng trọng!

- Truyền lệnh xuống, để tất cả mọi người chớ có một thân một mình, mọi người đi cùng nhau...

Mà vẻ mặt Lục tôn chủ lúc này cũng âm lãnh đến cực điểm!

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía:

Lúc này, Lục tôn chủ đột nhiên lạnh lùng nói:

Máu tươi như trụ!

Cả Lục tôn chủ cũng không thể phát hiện, vậy bọn hắn... Nghĩ đến đây, sắc mặt đám người đều đại biến.

Lục tôn chủ chậm rãi đóng hai mắt lại, bốn phía, vẻ mặt đám cường giả Hộ Giới minh vô cùng đề phòng.

Phải biết, Lục tôn chủ ở ngay chỗ này, nhưng mà Lục tôn chủ cũng không thể phát hiện bất cứ thứ gì...

- Vô thanh vô tức?

Một lát sau, Tả hộ pháp nhìn về phía Lục tôn chủ:

Lúc này, tả hữu hộ pháp Hộ Giới minh dẫn theo tám cường giả kim bào xuất hiện ở giữa sân, tám người này và hai hộ pháp đề phòng nhìn bốn phía.

- Trấn định!

Cùng lúc đó, Lục tôn chủ đột nhiên biến mất, xuất hiện trước mặt tên cường giả Chân Ngự Pháp cảnh kia, hắn nắm chặt hai tay, sau đó nhẹ nhàng đè ép xuống, trong nháy mắt, một cỗ khí tức cường đại lấy hắn làm trung tâm chấn động ra mãnh liệt, toàn bộ chân trời run rẩy một hồi!

Nhưng mà, cũng không có gì cả!

Một lát sau, cỗ khí tức Lục tôn chủ thả ra cũng dần dần yên lặng, bốn phía, hoàn toàn yên tĩnh!

- Chỉ là một sát thủ mà thôi!

Đúng vào lúc này, bên trái Lục tôn chủ không xa, một cường giả Chân Ngự Pháp cảnh trực tiếp bay đầu!

Xuy!

- Rốt cục các hạ là người phương nào, chẳng lẽ chỉ biết trốn trong tối...

Lục tôn chủ gật đầu:

- Người này ra tay ngay trước mặt ta, nhưng mà, ta lại không cảm giác được một chút khí tức của hắn, cho dù là Ám Chủ năm đó cũng không làm được như vậy, người này, hẳn không phải sát thủ ở Thanh Thương giới ta.

Tả hộ pháp nhíu mày:

- Chẳng lẽ Thương Kiếm tông mời sát thủ từ ngoại vực?

Lục tôn chủ lắc đầu:

- Không biết.

Tả hộ pháp trầm giọng nói:

- Không thể để như vậy, bằng không, người của chúng ta sẽ tự loạn trận cước.

Nói xong, hắn nhìn Thương Kiếm tông phía dưới:

Chủ thượng Hộ Giới minh!

Đến rồi!

Cỗ uy áp này tầng tầng hạ xuống, phảng phất như trời sập, muốn nghiền nát toàn bộ thiên địa!

Âm thầm, Diệp Huyền đang muốn xuất thủ lần nữa, nhưng vào lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện một luồng áp lực vô hình, sau khi cỗ uy áp này xuất hiện, toàn bộ chân trời trực tiếp hư ảo.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt tất cả mọi người giữa sân đại biến, dồn dập tụ lại cùng một chỗ.

Lục tôn chủ đang muốn nói chuyện lần nữa, mà lúc này, vài chục trượng phía bên trái, một tên cường giả Chân Ngự Pháp cảnh trực tiếp bay đầu!

Thân hình Lục tôn chủ run lên, xuất hiện phía trước tên cường giả kim bào kia, tên cường giả kia nhìn chằm chằm trước mặt, thân thể điên cuồng run rẩy.

Lục tôn chủ quay người nhìn thoáng qua, trước mặt hắn, vẫn như cũ không có thứ gì!

Giờ khắc này, trong lòng Lục tôn chủ thật sự có chút luống cuống!

Cường giả kim bào này chính là Phá Không cảnh a!

Cường giả cấp bậc này vậy mà cũng bị ám sát....

Rốt cục là ai!

Lục tôn chủ lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía, vẻ mặt vô cùng âm lãnh:

- Rốt cục ngươi là người phương nào! Vì sao muốn đối nghịch với Hộ Giới minh ta!

Bốn phía, không có bất kỳ lời gì đáp lại.

Theo một tiếng vang trầm vang lên, một bóng người chợt lóe lên từ vùng không gian kia, nhưng mà, yết hầu của tên cường giả kim bào kia, máu tươi bắn ra.

Oanh!

Nhưng vào lúc này, hơn mười trượng bên ngoài, vẻ mặt một tên cường giả kim bào đột nhiên đại biến, sau một khắc, hai tay hắn đột nhiên vỗ ra phía trước một chưởng.

- Nếu hiện tại cứ như vậy, lấy thủ đoạn của người này, bên ta sẽ chết nhiều người hơn. Ta....

Lục tôn chủ lắc đầu:

- Hiện tại động thủ?

Bên trong Thương Kiếm tông, Lâm Tòng Vân thấp giọng thở dài:

- Xong!

Vùng trời Thương Kiếm tông, cỗ khí tức kia ngày càng mạnh.

Mặc dù vị chủ thượng kia còn chưa hiện thân, thế nhưng tất cả mọi người biết, hắn đến rồi!

Phía dưới, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm.

Chiến!

Hắn biết người sắp xuất hiện rất mạnh, căn bản không phải hắn bây giờ có thể chống lại, thế nhưng, hắn không có lựa chọn.

Lúc này, Lâm Tòng Vân xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời, nói khẽ:

- Tiểu hữu có hối hận không?

Diệp Huyền cười nói:

- Hối hận gì?

Lâm Tòng Vân nói:

- Hối hận không hề rời đi!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Bất mãn tiền bối, ta quả thật có chút sợ chết, cũng không muốn chết, nhưng mà, lại không hối hận chuyện không rời đi.

Lâm Tòng Vân nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Dùng tiềm lực của tiểu hữu, rời đi giới này, nhiều nhất mấy chục năm, khi đó, ngay cả chủ thượng Hộ Giới minh kia nhất định cũng không thể địch lại tiểu hữu.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Khi đó, Thương Kiếm tông còn có người sống sao?

Lâm Tòng Vân trầm giọng nói:

- Tiểu hữu ở đây, cũng không làm nên chuyện gì, không phải sao?

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Tiền bối nói chí phải, nhưng mà, ta nguyện ý đối mặt hết thảy cùng với bọn hắn.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lâm Tòng Vân:

- Hộ Giới minh này tuyệt sẽ không làm khó tiền bối, hiện tại tiền bối có thể rời đi, đây chính là lời chân tâm của ta!

Lâm Tòng Vân lắc đầu cười một tiếng:

- Vốn là muốn rời đi, nhưng mà, ta vẫn quyết định lưu lại!

- Vì sao?

Diệp Huyền không hiểu.

Lâm Tòng Vân cười nói:

- Cược một lần! Cược tiểu hữu và Thương Kiếm tông thắng lần này!

Thắng?

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua chân trời, cảm thụ được cỗ uy áp kinh khủng kia, chính hắn cũng có chút mê mang.

Có thể thắng sao?

Một lát sau, Diệp Huyền lắc đầu, chuyện thế gian, tận lực là được, về phần kết quả là gì, hắn đều sẽ thản nhiên đối mặt.

Tận lực, sẽ không tiếc nuối!

Lúc này, mấy người Trần Bắc Hàn đi ra, cảm thụ được cỗ uy áp kinh khủng phía chân trời, thần sắc đám người đều ngưng trọng.

Loại cường giả này, đối với tu sĩ Thanh Thương giới mà nói, chính là thần không thể nghi ngờ!

Đúng lúc này, Lục tôn chủ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, hắn nhìn xuống phía dưới, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, cảm nhận được sao? Đối với Hộ Giới minh ta mà nói, ngươi chính là sâu kiến!

Diệp Huyền cười nói:

- Lục tôn chủ, ngươi là cường giả thành danh đã lâu, hôm nay, Diệp Huyền ta muốn khiêu chiến ngươi, không biết ngươi có dám đánh với ta một trận!

Khiêu chiến Lục tôn chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận