Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1023: Trên Đám Mây!

Hồn phách!

Diệp Huyền hắn có thể nói không sợ nhất chính là hồn phách.

Mặc kệ là Trấn Hồn kiếm hay là Nhất Kiếm Định Hồn, đối với linh hồn của sinh linh đều có thể tuyệt đối khắc chế.

Nhìn những linh hồn kia vọt tới, lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, Trấn Hồn kiếm xuất hiện trong tay hắn, sau một khắc, Trấn Hồn kiếm đột nhiên bay ra.

Ông!

Tiếng kiếm minh từ trên cầu vang lên.

Trấn Hồn kiếm xuất hiện trong nháy mắt, những linh hồn trên cầu lập tức lộ vẻ mặt hoảng sợ.

Cùng lúc đó, tiếng kinh hãi đột nhiên vang lên: “Trấn Hồn kiếm! Ngươi lại có Trấn Hồn kiếm! Ngươi...”

Tiểu Thất liếc mắt đánh giá lão giả: “Xấu!”

Có điều, Tiểu Thất nói thẳng như vậy, có chút đả thương người!

Tiểu Thất nhìn về phía nơi xa, mấy trăm trượng trước mặt nàng, một lão giả khô gầy đứng đấy, lão giả lưng còng, chỉ có một con mắt, trong tay nắm một cây cờ màu đen.

Không thể không nói, lão giả khô gầy này thật xấu, đặc biệt là mặt của hắn, phía trên có rất nhiều bướu thịt màu đen, thoạt nhìn có chút ác tâm.

Oanh!

“Càn rỡ!”

Thanh âm hạ xuống, một cổ lực lượng cường đại đột nhiên phóng tới Diệp Huyền.

Quả nhiên, vẻ mặt lão giả gầy khô trong nháy mắt dữ tợn: “Tiểu nữ oa, ngươi biết người trước mặt ngươi là ai không?”

Một kiếm trảm ra, tàn ảnh trước mặt Tiểu Thất liên tục lùi lại, trọn vẹn lui mấy trăm trượng!

Tiểu Thất nhíu mày, đưa kiếm hướng phía bên phải.

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Thất đưa tay chém!

Lão giả khô gầy gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thất: “Siêu phàm Kiếm Thần!”

Oanh!

Tiểu Thất hơi hơi cúi đầu: “Ta không muốn nhìn ngươi!”

Lão giả khô gầy đột nhiên giận dữ, hắn đột nhiên tan biến, một cỗ cường đại khí tức hướng đến bao phủ Tiểu Thất.

Trấn Hồn kiếm vô cùng hưng phấn: “Tiểu chủ, những linh hồn này đại bổ! Ta khẳng định có thể tiến giai!”

Diệp Huyền: “...”

Trấn Hồn kiếm nói: “Được.”

Lão giả khô gầy nhìn Tiểu Thất, vừa sợ vừa giận: “Ngươi...”

Trấn Hồn kiếm nói: “Đúng vậy, linh hồn những người này vĩnh viễn đều trở thành nô lệ của hắn, không được giải thoát, rất thảm. Ta nếu hấp thu hết bọn hắn, có thể giúp bọn chúng giải thoát.”

Lảo giả khô gầy trong nháy mắt bị trảm trở lại chỗ cũ!

Trấn Hồn kiếm nói: “Tiểu chủ, ngươi không thể xem thường ta! Năm đó ở Minh Tộc, ta chính là chuyên dùng để trấn áp hung hồn! Hơn nữa, là chuyên môn trấn áp những cường giả tuyệt thế hung hồn, chút hung hồn này với ta mà nói, đơn giản là một bữa ăn sáng!”

Diệp Huyền nói: “Ngươi có thể đối phó sao?”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua những linh hồn đó, những linh hồn này đều không có linh trí, hẳn là đã bị xóa đi linh trí!

Tiểu Thất trực tiếp quay người nhìn về phía Diệp Huyền, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Vẫn là ngươi nhìn thuận mắt!”

Lúc này, lão giả khô gầy xa xa đột nhiên lui về sau mấy chục trượng, tiếp theo, hai tay của hắn hợp lại, trong miệng bắt đầu đọc thầm cái gì, dần dần, cây cầu dưới chân Diệp Huyền bắt đầu rung động kịch liệt, rất nhanh, ác hồn bốn phía đột nhiên trở nên bắt đầu cuồng bạo.

Trấn Hồn kiếm đột nhiên nói: “Tiểu chủ, linh hồn những người này đều bị nó luyện chế thành hung hồn.”

Diệp Huyền hỏi: “Hung hồn?”

Giờ phút này, Trấn Hồn kiếm trong tay Diệp Huyền còn đang điên cuồng thôn phệ ác hồn bốn phía.

Diệp Huyền nói khẽ: “Vậy liền hấp thụ nhiều chút!”

Thần cảnh sao?

Tiến giai!

Trấn Hồn kiếm kịch liệt run lên, sau đó hóa thành một đạo hắc quang chợt lóe lên ở trong sân, trong chớp mắt, vô số hung hồn bị nó hấp thu!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lão giả khô gầy kia trở nên cực kỳ khó coi: “Ngươi... Ngươi tại sao lại có Trấn Hồn kiếm của Minh Tộc năm đó!”

Diệp Huyền nhìn về phía lão giả khô gầy: “Ngươi đoán xem!”

Lão giả khô gầy gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ngươi có biết lão phu là người phương nào!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết!”

Lão giả khô gầy gằn giọng nói: “Lão phu chính là thủ tịch khách khanh dưới trướng Bắc Cảnh vương Huyền Hoàng Đại Thế Giới!”

Huyền Hoàng Đại Thế Giới!

Diệp Huyền hơi hơi ngẩn người, sau đó nói: “Ngươi đến từ Huyền Hoàng Đại Thế Giới?”

Lão giả khô gầy lạnh lùng nói: “Không tin?”

Khô Tẫn lão giả nhìn thoáng qua Tiểu Thất cách đó không xa: “Giúp ta ngăn chặn nàng!”

Lão giả áo tím nhìn về phía lão giả khô gầy: “Khô Tẫn, ngươi thế mà cũng cần gọi người!”

Đúng lúc này, không gian bên cạnh hắn đột nhiên run rẩy, rất nhanh, không gian liền nứt ra, ngay sau đó, lão giả áo tím đi ra.

Lão giả khô gầy nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cười nói: “Có, ngươi muốn sao?”

Nói đến đây, trong mắt của hắn xuất hiện vẻ tham lam không chút che giấu.

Lão giả khô gầy nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đến từ Hỗn độn vũ trụ.”

Diệp Huyền gật đầu.

Lão giả khô gầy cười lạnh: “Ngươi sợ còn không biết, Huyền Hoàng Đại Thế Giới ta đã để mắt tới Hỗn độn vũ trụ ngươi, không quá một tháng, Hỗn độn vũ trụ các ngươi sẽ tan biến!”

Diệp Huyền cười nói: “Nếu như ta không đoán sai, ngươi là đang gọi người, đúng không?”

Lão giả khô gầy hai mắt híp lại: “Ngươi biết ý đồ lão phu, vì sao còn không đi?”

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng: “Ngươi đoán xem?”

Lão giả khô gầy nhìn Diệp Huyền, đột nhiên, hắn biến sắc: “Ngươi là Diệp Huyền!”

Diệp Huyền hơi hơi ngẩn người, sau đó nói: “Ngươi biết ta?”

Lão giả khô gầy trầm giọng nói: “Trên người ngươi có Năm chiều chí bảo!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Minh Vương ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới?”

Huyền Hoàng Đại Thế Giới!

Lão giả khô gầy lạnh lùng nói: “Minh Tộc đến từ Hỗn độn vũ trụ, nhưng năm đó, cường giả trong tộc bọn hắn lại rời Hỗn độn vũ trụ, tỉ như vị Minh Vương kia, hắn đã đi qua Huyền Hoàng Đại Thế Giới.”

Diệp Huyền cười nói: “Sao biết?”

Lão giả khô gầy nhìn Diệp Huyền: “Ngươi không phải người Minh Tộc!”

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ta tin. Ta có chút tò mò, ngươi làm sao biết Minh Tộc, theo ta được biết, Minh Tộc hình như đến từ Hỗn độn vũ trụ.”

Lão giả áo tím nhìn thoáng qua Tiểu Thất, cười nói: “Ta có lợi gì sao?”

Khô Tẫn lạnh lùng nói: “Năm trăm triệu thần tinh!”

Lão giả áo tím cười hắc hắc: “1 tỷ!”

Khô Tẫn nhìn thoáng qua lão giả áo tím: “Có thể!”

Lão giả áo tím cười ha ha một tiếng, sau đó nhìn về phía Tiểu Thất, hắn liếc mắt đánh giá Tiểu Thất, sau đó nói: “Ngươi hẳn rất yêu nghiệt, đến đây, để ta xem ngươi yêu nghiệt thế nào!”

Thanh âm hạ xuống, hắn đột nhiên tan biến.

Tàn ảnh từ giữa sân chợt lóe lên!

Nơi xa, Tiểu Thất mặt không biểu tình, nàng đột nhiên tan biến.

Ông!

Tiếng kiếm minh đột nhiên đánh rách tả tơi chân trời, trong chớp mắt, tên lão giả áo tím liền lùi lại ngàn trượng xa, cùng lúc đó, một cánh tay hắn đã tan biến.

Lão giả áo tím sau khi dừng lại, mặt mũi hắn tràn đầy hoảng sợ nhìn Tiểu Thất: “Ngươi...”

Nói đến đây, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khô Tẫn cách đó không xa, gầm thét: “Ngươi hại lão phu!”

Khô Tẫn yên lặng.

Hắn phát hiện, thực lực tiểu nữ oa trước mắt này so hắn tưởng tượng còn cường đại hơn!

Quá cường đại!

Khô Tẫn nhìn thoáng qua Tiểu Thất, sau đó xoay người rời đi.

Đi không chút do dự!

Nhìn thấy Khô Tẫn chạy trốn, lão giả áo tím vừa sợ vừa giận, hắn cũng vội vàng xoay người đi.

Tiểu Thất liền muốn đuổi theo, mà lúc này, chân mày nàng cau lại, quay người nhìn về phía Diệp Huyền, giờ phút này, vô số hồn phách dũng mãnh lao tới phía Trấn Hồn kiếm của Diệp Huyền, sau khi hấp thu càng ngày càng nhiều hung hồn, Trấn Hồn kiếm phát ra khí tức cơ hồ tăng gấp bội.

Chân mày Tiểu Thất cau lại, bởi vì cây cầu dưới chân nàng cùng Diệp Huyền đột nhiên run rẩy!

Nguy hiểm!

Tiểu Thất đi đến bên cạnh Diệp Huyền, đột nhiên, cả cây cầu đột nhiên nổ tung lên.

Diệp Huyền cùng Tiểu Thất tan biến!

...

Không lâu sau khi Diệp Huyền cùng Tiểu Thất tan biến, một nam tử trung niên xuất hiện ở giữa sân, sau lưng hắn, còn có hai lão giả.

Trong đó một tên lão giả, chính là tên Khô Tẫn trước kia!

Khô Tẫn nhìn thoáng qua bốn phía, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc: “Bọn hắn mới vừa còn ở chỗ này!”

Nam tử trung niên nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói: “Ngươi chắc chắn nữ tử kia đã đi đến siêu phàm Kiếm Thần?”

Khô Tẫn gật đầu, vẻ mặt dần dần ngưng trọng: “Chính xác trăm phần trăm!”

Nam tử trung niên nói khẽ: “Vị quốc chủ Thần Quốc này không đơn giản đâu!”

Khô Tẫn nhìn về phía nam tử trung niên: “Phương Dạ tướng quân, như muốn chinh phục Hỗn độn vũ trụ kia, hai người này nhất định phải trừ bỏ!”

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua Khô Tẫn: “Ngươi đi giết?”

Nghe vậy, Khô Tẫn sắc mặt biến hóa, liền vội cúi đầu.

Vị trước mắt này, có thể là một trong tam đại vô song chiến tướng thủ hạ của Bắc Cảnh vương!

Vô song chiến tướng!

Mỗi vô song chiến tướng đề là siêu cấp cường giả trấn thủ một phương, mặc kệ là thực lực cá nhân, hay là năng lực thống binh, cũng đều người đứng đầu.

Mà vị trước mắt này, nắm trong tay mười vạn Bắc Cảnh quân, ở Bắc Cảnh Huyền Hoàng Đại Thế Giới, được tôn sùng vô cùng.

Nam tử trung niên tên là Phương Dạ ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, nói khẽ: “Nữ tử kia có mệnh số Nhân Vương, người này, không thể giữ lại”

Mệnh số Nhân Vương!

Nghe vậy, Khô Tẫn biến sắc: “Cái này... Nàng có mệnh số nhân vương?”

Phương Dạ không để ý tới Khô Tẫn, hắn hơi hơi nghiêng đầu: “Triệu tập hết thảy quân viễn chinh, trong một ngày nhất định phải chạy tới Hỗn độn vũ trụ, nếu không đến, mặc kệ lý do gì, trảm.”

Nói xong, hắn có chút dừng lại, lại nói: “Lập tức thu thập tư liệu hết thảy Thần Chủ Thần Quốc của Hỗn độn vũ trụ, không riêng gì nàng, hết thảy tư liệu Thần Quốc từ đầu đến giờ ta đều muốn!”

Lão giả hơi hơi thi lễ, lặng yên thối lui.

Phương Dạ nhìn về tinh không nơi xa, nói khẽ: “Là một trận đánh ác liệt!”

Thanh âm hạ xuống lúc, người hắn đã tan biến.

...

Sau khi cây cầu kia nổ tung, Diệp Huyền cùng Tiểu Thất xuất hiện trên mặt sông, bốn phía âm u, nước sông đục ngầu, trước mặt bọn hắn cách đó không xa, có một lão phụ.

Lão phụ đang nấu canh!

Hương canh toả khắp, có chút mê người.

Diệp Huyền nhìn về phía lão phụ: “Tiền bối là?”

Lão phụ múc một chén canh, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền cùng Tiểu Thất, nhếch miệng cười một tiếng: “Uống chén canh đi!”

Nụ cười này có chút làm người ta sợ hãi.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua chén canh kia, lắc đầu: “Không, ta không uống!”

Lão phụ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Thất cùng Diệp Huyền, nhìn Tiểu Thất cùng Diệp Huyền: “Canh này một khi uống, kết thúc kiếp trước, quên kiếp này, thật tốt!”

Nói xong, nàng đem canh đưa tới trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất nhìn về phía chén canh, lúc này, súp trong chén đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng.

Bên trong một mảnh thế giới vẩn đục, một nữ tử váy trắng lẳng lặng đứng phía trên đám mây, nàng nhìn xuống phía dưới, mặt không biểu tình, mà bên phải nàng cách đó không xa, còn có một nữ tử.

Nữ tử căm tức nhìn nữ tử váy trắng: “Ngươi điên rồi!”

Nữ tử váy trắng đột nhiên giơ kiếm giữa mi tâm nữ tử, vẻ mặt nàng có chút dữ tợn: “Điên? Hắn chết như nào, ngươi có thể quên sao?”

Thanh âm hạ xuống, kiếm vào nửa tấc.

Máu tươi nữ tử tràn ra!

Nữ tử nhìn thẳng nữ tử váy trắng: “Đây không phải thứ hắn muốn nhìn thấy!”

Nữ tử váy trắng nhìn nữ tử kia, vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn: “Vậy ngươi để hắn tới tự nói cho ta biết, trừ hắn, người nào cũng đừng hòng ngăn ta.”

Thanh âm hạ xuống, nàng quay người rời đi.

Sau lưng, nữ tử nhìn thẳng nữ tử váy trắng: “Bốn chiều vũ trụ này, vô số sinh linh, ngươi...”

Nơi xa, nữ tử váy trắng cũng không quay đầu lại: “Bốn chiều vũ trụ này không quan trọng bằng một sợi tóc của hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận