Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1595: Tử Nhân Kinh

Có người?

Diệp Huyền nhìn về phía giọng nói, thầm nói: “Tiền bối, ngươi nói xem liệu người bên trong có muốn đoạt xá ta hay không?”

Tầng thứ chín nói: “Có tiểu tháp ở đây, ai có thể đoạt xá ngươi chứ?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó gật đầu: “Cũng phải!”

Thế là hắn bèn đưa Tiểu Phạn đi vào. Sau khi bước vào, hắn trông thấy có một nam tử ngồi ở chính giữa đại điện. Ở xung quanh hắn ta có rất nhiều phù văn, những phù văn này cứ như những đường chỉ nối đuôi nhau trên hắc y của nam tử.

Xung quanh đại điện có rất nhiều những phù lục kì dị.

Sắc mặt Diệp Huyền dần trở nên nghiêm nghị, bởi lẽ hắn phát hiện mình không biết những lá phù văn này!

Phù văn ở một thời đại khác!

Nghe vậy, bàn tay Tiểu Phạn dần dần thả lỏng.

Một lát sau, hắc y nam tử mỉm cười: “Ta hiểu rồi.”

Hắc y nam tử nói: “Các hạ yên tâm, ta không hề có ác ý đối với các hạ.”

Diệp Huyền không hiểu: “Ý tiền bối là sao?”

Lúc này, hắc y nam tử bỗng nói: “Hóa ra là Thiên Mạch giả, chẳng trách có thể dễ dàng đẩy đi tử khí của ta.”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Hắn nhìn về phía hắc y nam tử, hơi hành lễ: “Bái kiến tiền bối!”

Diệp Huyền vẫn không hiểu: “Tiền bối có ý gì?”

Tiểu Phạn nắm chặt thanh kiếm trong tay, sắc mặt không được thân thiện cho lắm.

Tiểu Phạn cũng nhìn hắc y nam tử nhưng không lên tiếng.

Hắc y nam tử nhìn Diệp Huyền, khi trông thấy hắn, hắn ta bỗng hơi chau mày: “Sao có thể…”

Diệp Huyền sững sờ, trực tiếp như vậy luôn sao?

Tiểu Phạn vẫn nắm chặt thanh kiếm, hắc y nam tử nói: “Hóa ra ngươi vẫn sợ ta làm hại hắn! Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại hắn đâu!”

Lúc này, tầng thứ chín bỗng lên tiếng: “Ôi, đúng là gian lận, ta cũng là người, tại sao người với người lại khác nhau nhiều như vậy?”

Hắc y nam tử nói: “Lần này ngươi tới là vì truyền thừa của ta?”

Hắc y nam tử nói: “Ta có thể để truyền thừa của ta cho ngươi!”

Hắc y nam tử khẽ mỉm cười: “Ta thấy được thiên phú của ngươi, ngươi là một kì tài tu luyện, sau này chắc chắn sẽ phát huy được truyền thừa của ta. Lí do này đủ không?”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại đồng ý truyền thừa cho ngươi hả?”

Hắc y nam tử gật đầu: “Ta vẫn còn sống, có điều cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Theo lẽ thường thì ta đã phải chết từ nhiều năm về trước rồi. Có điều khi ấy đã có người cứu ta.”

Hắc y nam tử nói: “Ta chỉ truyền cho ngươi một điều.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền: “…”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Gì mà không chân thực chứ, tất cả đều là thiện nhân thiện quả. Hay là người không cần truyền thừa của ta?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Cũng không phải! Chỉ là ta cảm giác có hơi không chân thực!”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Sao nào, ngươi sợ ta đoạt xá ngươi sao?”

Diệp Huyền nhìn hắc y nam tử: “Tiền bối, tại sao?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiên tri!”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Ngươi rất thông minh, khi ấy tiên tri đã tới chỗ này, hắn ta có thiện ý, lợi dụng những lá phù này để giữ mạng cho ta. Cũng chính bởi thế nên ta mới sống được đến hiện tại.”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Ngươi là… truyền nhân của tiên tri, ta để truyền thừa cho ngươi là hợp lí, coi như trả lại thiện duyên năm ấy.”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền kinh ngạc: “Tiền bối còn sống ư?”

Hắc y nam tử nhìn hắn: “Thực ra ta không thể sống lâu như vậy.”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Lí do này cũng không phải không được, chỉ là ta muốn nghe tiền bối nói thật!”

Diệp Huyền đáp: “Đương nhiên là ta cần!”

Nói đoạn, hắn ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Không biết truyền thừa của tiền bối là gì?”

Hắc y nam tử nhìn hắn: “Ta chỉ có một cái là hợp với ngươi.”

Diệp Huyền hỏi: “Là gì?”

Hắc y nam tử đáp: “Tử Nhân kinh.”

Tử Nhân kinh!

Diệp Huyền chau mày: “Là công pháp sao?”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Coi như là vậy.”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Lợi hại không?”

Hắc y nam tử bật cười ha ha:” Phải xem đấu với ai đã, nếu là đấu với vị tiên tri năm xưa thì không lợi hại đâu. Còn nếu đấu với một vài dị thú ở đây thì lợi hại!”

Diệp Huyền sững sờ: “Có thể đánh được dị thú ở đây ư?”

Hắc y nam tử gật đầu: “Có thể chứ.”

Hai mắt Diệp Huyền sáng lên: “Lợi hại vậy sao?”

..

Dần dần, sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị, bắt đầu thấy hưng phấn…

Hắc y nam tử gật đầu: “Tử Nhân kinh tu luyện tử khí. Sở dĩ ta thấy nó hợp với ngươi là bởi thể chất của ngươi phù hợp. Nếu là người khác thì hoàn toàn không thể tu luyện Tử Nhân kinh, bởi lẽ người bình thường không thể chịu nổi tử khí ăn mòn. Mà thể chất của ngươi thì rất đặc biệt, chắc là ngươi đã tu luyện được môn công pháp đặc biệt nào đó!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta là kiếm thể, bên trong cơ thể có rất nhiều kiếm ý và kiếm khí.”

Hắc y nam tử gật đầu: “Công pháp thú vị đấy, thể chất của ngươi vừa hay có thể tu luyện được Tử Nhân kinh của ta.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, Tử Nhân kinh chỉ tu luyện tử khí thôi sao?”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Đừng vội, đợi sau khi tu luyện rồi ngươi sẽ thấy.”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Hắc y nam tử búng ngón tay, một đường hắc quang bỗng xuất hiện trước trán Diệp Huyền.

Cơ thể Diệp Huyền khẽ rung lên, rất nhanh sau đó có vô số thông tin truyền vào não hắn.

Tử Nhân kinh!

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết, trong cơ thể con người có sinh khí, thế nhưng khi sắp chết sẽ xuất hiện tử khí.”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Ngươi biết tử khí không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận