Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3798. Đi dạo loanh quanh! (2)



Chương 3798. Đi dạo loanh quanh! (2)




Cơ thể Thiên Yếm bỗng có một luồng khí tức kinh khủng trỗi dậy!
Diệp Huyền tò mò: “Cha, đây là?”
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Nàng ta là người phá vòng, có điều hiện giờ nàng ta đã đi đến tận cùng của mình rồi. Ta mở một con đường đại đạo mới cho nàng ta, để nàng ta đỡ mất thời gian. Còn về đi như thế nào, đi đến đâu thì phải xem nàng ta sao rồi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn trở nên nghiêm nghị!
Thế thì có khác gì tạo ơn đâu!
Đây không phải vấn đề tiết kiệm thời gian hay không!
Bởi lẽ có vài người có thể cả đời cũng không tìm ra được một con đường mới, hơn nữa cha hắn còn mở đường cho Thiên Yếm, con đường ấy sao có thể bình thường cho được?
Chắc chắn không thể!
Thiên Yếm sắp bay lên rồi!
Bích Tiêu liếc nhìn thanh sam nam tử, không biết đang nghĩ gì.
Thanh sam nam tử đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Hai người bèn đi về phía xa xa.
Trên đường đi, thanh sam nam tử đột nhiên cười hỏi: “Có biết hiện giờ chúng ta đang ở đâu không?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tiểu tháp nói các ngươi đi lung tung suốt ngày!”
Tiểu tháp sững sờ.
Đậu má!
Nó có nói như vậy sao?
Tiểu chủ không phải là con người mà!
Thanh sam nam tử liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Đây là suy nghĩ của ngươi chứ gì!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp thở dài một hơi, chủ nhân đúng là người có đầu óc có khác, chứ không chắc nó lại phải chịu đòn rồi!
Tiểu chủ quá nguy hiểm, sau này phải đề phòng mới được!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Cha này, ngươi có thể tiết lộ một chút được không, hiện giờ ta còn cách các ngươi bao xa nữa? Hay nói một cách khác, ta còn cách bao nhiêu cảnh giới với các ngươi? Để ta còn chuẩn bị tâm lí!”
Thanh sam nam tử trầm mặc.
Diệp Huyền nhíu mày: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết đấy nhé!”
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Thực ra vũ trụ này cũng rắc rối thật!”
Diệp Huyền: “…”
Thanh sam nam tử nhìn về phía xa xa, hắn ta khẽ nói: “Ta và đại ca ngươi từng băng qua thời không, tới tận nơi sâu nhất ở vũ trụ, thế nhưng…”
Nói đến đây, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Không có tận cùng! Khi chúng ta băng quan vũ trụ này thì lại có một vũ trụ mới xuất hiện. Có thể nói, xuất phát từ đây, phía trước ít nhất còn có hàng vạn vũ trụ, hơn nữa những vũ trụ này còn rất được.”
Hàng vạn vũ trụ!
Vẻ mặt Diệp Huyền sựng lại, khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy mình đau đầu vô cùng!
Mẹ kiếp!
Hắn ta đang định chuyển chủ đề đấy hả
Lúc này, thanh sam nam tử đột nhiên cười nói: “Thực ra vậy cũng tốt, ngươi biết vì sao không?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, thanh sam nam tử nhìn về phía vũ trụ xa xôi: “Nếu như chúng ta thực sự tới tận cùng của vũ trụ, nhưng vẫn không phát hiện ra ai lớn mạnh thì ba người chúng ta chỉ đành chiến với nhau.”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Ba người chúng ta tự xưng là vô địch, nhưng rốt cuộc ai mới là vô địch thật sự, điều này cần phải đánh nhau mới biết được.”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Cha, ngươi thấy trong ba người các ngươi ai mạnh?”
Thanh sam nam tử hỏi ngược lại: “Ngươi thấy sao?”
Đây là một câu hỏi chết người!
Diệp Huyền không trả lời!
Hắn không có mất não như tiểu tháp.
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Kiếm đạo của ta với đại ca ngươi khác so với kiếm đạo của Thiên Mệnh. Thật ra nàng ta không chỉ đơn giản là kiếm tu nữa rồi. Nàng ta chơi hết… Không thể không nói, về phương diện thiên phú, ta và đại ca ngươi đều không bằng nàng ta. Có điều, chúng ta cũng đã đạt đến cùng cực của đại đạo, cũng chỉ có kiếm đạo của nàng ta mới uy hiếp được chúng ta…”
Nói đoạn, hắn ta bèn lắc đầu: “Ta nói thật với ngươi vậy, trong ba người chúng ta ai cũng tự tin là mình thắng, ai cũng tự tin mình có thể giết được đối phương.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Tại sao?”
Thanh sam nam tử nhếch miệng: “Bởi vì hiện giờ chúng ta đã vô địch thật sự!”
Diệp Huyền: “…”
Thanh sam nam tử lại nói: “Có điều, chúng ta vẫn không dám đánh nhau! Phải nói là ta và Thiên Mệnh không dám đánh!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
Thanh sam nam tử nhìn hắn: “Bởi vì ngươi! Chúng ta phải đi đến tận cùng của vũ trụ, chắc chắn không ai có thể uy hiếp đến tính mạng của ngươi rồi mới đánh nhau! Mà hiện giờ chúng ta vẫn chưa đi hết vũ trụ, cũng có nghĩa là chúng ta không chắc vũ trụ này to lớn đến mức nào, không chắc còn có sự tồn tại nào lớn mạnh hơn chúng ta hay không. Hơn nữa…”
Nói đến đây, hắn ta lại nhíu mày: “Có một vài nhân tố không xác định khiến chúng ta lo lắng! Nói một cách đơn giản thì thực lực của ngươi càng mạnh, cảnh giới càng cao thì ngươi biết được càng nhiều điều, mà biết nhiều điều thì ngươi lại càng dè chừng nhiều điều…”
Nói đoạn, hắn ta lắc đầu: “Thực ra ta và Thiên Mệnh cũng thấy hâm mộ đại ca của ngươi. Đại ca ngươi thực sự chỉ có một mình, mẹ kiếp, hắn ta ế chỏng ế chơ, hắn ta chỉ muốn cầu tử. Ta cho ngươi hay, đã mấy lần hắn ta đi tìm Thiên Mệnh rồi đấy! Có biết tại sao ta lại đưa hắn ta đi cùng không? Là bởi sợ hắn ta lại đi tìm Thiên Mệnh. Với hắn ta mà nói, có thể giết Thiên Mệnh đương nhiên rất tốt, nhưng nếu bị Thiên Mệnh giết thì càng tốt hơn! Thiên Mệnh cũng nóng tính cơ, nếu như kiếm tu đến tìm nàng ta thì chắc chắn nàng ta sẽ ra tay!”
Nói đoạn, hắn ta lại thở dài một hơi: “Đại ca của ngươi một mình nên chẳng buồn quan tâm gì cả, chết với hắn ta mà nói như là một sự giải thoát, dù sao thì hắn ta cũng chẳng có vợ, hắn ta không sợ gì cả. Thế nhưng cha ngươi thì khác! Cha ngươi còn có tỷ đệ các ngươi, ta cũng phải suy nghĩ cho tỷ đệ các ngươi một chút chứ!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Hết chương 3798.



Bạn cần đăng nhập để bình luận