Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3700. Vân Mộng Tử!



Chương 3700. Vân Mộng Tử!




Đôi đồng tử của Tiêu Hiếu co lại, hắn ta không lùi mà xông thẳng lên, sau đó đánh một quyền về phía Diệp Huyền!
Đối đầu trực tiếp!
Một quyền này vừa tiếp xúc với kiếm…
Ầm!
Cùng với một tiếng nổ vang lên, hai người đồng loạt lùi lại. Khi Tiêu Hiếu dừng lại, cả cánh tay phải của hắn ta đã hóa thành hư vô!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Tông Thủ lập tức khó coi vô cùng!
Lúc này, Tiêu Hiếu gào lên: “Các ngươi còn nhìn gì nữa? Liều mạng với hắn đi chứ!”
Nghe Tiêu Hiếu nói vậy, mọi người bèn hoàn hồn. Ánh mắt Tông Thủ lóe lên vẻ dữ tợn: “Giết!”
Dứt lời, mọi người lại xông về phía Diệp Huyền!
Lúc này bọn họ đã không còn quan tâm gì nữa!
Không phải ngươi chết thì là ta chết!
Liều luôn!
Mà đúng lúc đó, Diệp Huyền ở phía xa xa đột nhiên quay người chạy đi, chớp mắt hắn đã biến mất ở cuối chân trời, chỉ để lại một huyết hải!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người bèn sững sờ.
Cái tên này chạy ư?
Chạy ư?
Hắn không đánh nữa hả?
Mấy người Tông Thủ cảm thấy rất bất lực như thể đấm một quyền vào đống bông vậy!
Đúng lúc ấy, một đường huyết sắc kiếm quang bỗng lóe lên.
Vụt!
Đầu của một cường giả Vô Đạo cảnh bay đi, máu tươi bắn tung tóe cả vài trượng!
Vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi!
Tất cả quay đầu, ở phía chân trời xa xa, đường huyết sắc kiếm quang đã biến mất.
Giết xong rồi chạy!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt các cường giả Vô Đạo cảnh bèn trở nên khó coi. Đương nhiên, lúc này bọn họ vẫn thấy sợ nhiều hơn!
Một khắc này, bọn họ thực sự sợ hãi!
Mới đầu Diệp Huyền chỉ miễn cưỡng đấu được với một cường giả Vô Đạo cảnh, nhưng hiện giờ hắn đã có thể miểu sát một cường giả Vô Đạo cảnh!
Điều quan trọng nhất là khí tức của Diệp Huyền vẫn đang tăng lên nhanh chóng!
Cứ tiếp tục thế này thì e là cái tên kia còn giết được cả cường giả Bán Bộ Vô cảnh!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt mọi người lại càng khó coi hơn!
Lúc này, Tiêu Hiếu gằn giọng nói: “Liệu hắn còn có…”
Nói đến đây, một đường kiếm quang đột nhiên xuất hiện.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Tông Thủ đột nhiên quay người, hắn ta chắp hai tay lại.
Uỳnh!
Một thanh kiếm bị kẹp giữa hai tay hắn ta, nhưng ngay sau đó tay hắn ta cũng tan nát. Mà lúc này, các cường giả xung quanh hắn ta bắt đầu đồng loạt ra tay!
Uỳnh uỳnh!
Một tàn ảnh bay đi cả ngàn trượng!
Là Diệp Huyền!
Sau khi bị đánh bay, Diệp Huyền quay người, hắn lập tức biến mất!
Lại chạy rồi!
Vẻ mặt Tông Thủ sầm lại.
Bầu không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng!
Sao bây giờ?
Mọi người không muốn nghĩ vấn đề này nữa, nhưng lúc này bọn họ đã không còn cách nào khác rồi!
Không ai có thể ngăn cản kiếm của Diệp Huyền nữa!
Lúc này, Tông Thủ nhìn Tiêu Hiếu: “Nghĩ cách đi!”
Mọi người nhìn Tiêu Hiếu.
Tiêu Hiếu lắc đầu: “Không còn cách gì nữa rồi! Chỉ có thể hoán tổ thôi, chỉ có cường giả Bán Bộ Vô cảnh mới trị được hắn, bằng không cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ bị hắn chơi chết mất!”
Lúc này, một cường giả Vô Đạo cảnh đột nhiên nói: “Hắn thực sự không bị phản phệ sao?”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người bèn sầm xuống.
Phản phệ!
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đã lâu lắm rồi, thế nhưng Diệp Huyền vẫn không có dấu hiệu phản phệ nào. Ngược lại, cái tên này còn càng đánh càng mạnh!
Tiêu Hiếu trầm mặc.
Thực ra hắn ta cũng không hiểu điều này. Diệp Huyền đánh đến tận giờ rồi mà vẫn không phản phệ, ngược lại thực lực của đối phương còn tăng lên nhanh chóng!
Rốt cuộc huyết mạch của hắn là huyết mạch gì?
Điều khiến hắn ta ghê nhất là Diệp Huyền cứ như một tên điên vậy, song hắn lại chẳng điên chút nào!
Lúc này, Tông Thủ đột nhiên xòe tay ra, ngay sau đó một tấm lệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, mộc bài bay lên, hóa thành một làn khói xanh và biến mất.
Ầm!
Lúc này, một hư ảnh xuất hiện trên bầu trời. Dần dần, hư ảnh đó trở nên rõ ràng hơn. Không lâu sau, một nam tử trung niên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!
Trông thấy nam tử trung niên kia, mấy người Tông Thủ vội vàng hành lễ: “Tham kiến sư tổ!”
Người sáng tạo ra Vân Giới: Vân Mộng Tử!
Năm đó hắn ta đã đạt Bán Bộ Vô cảnh đỉnh phong, chỉ là Bán Bộ thôi nhưng như vậy cũng kinh khủng lắm rồi!
Vô Đạo cảnh và Bán Bộ Vô Đạo cảnh vẫn cách biệt rất lớn!
Lúc này, Vân Mộng Tử liếc nhìn Tông Thủ ở phía dưới, vẻ mặt hắn ta lạnh lùng: “Sao thế?”
Tông Thủ hành lễ, sau đó kể lại sự việc.
Sau khi Tông Thủ nói xong, Vân Mộng Tử híp mắt lại: “Trên người Diệp Huyền có truyền thừa của A Đạo Linh?”
Tông Thủ vội gật đầu: “Đúng vậy!”
Nghe vậy Mộng Vân Tử bèn nhếch miệng: “Thú vị, thú vị đấy! Có truyền thừa của A Đạo Linh cơ à, mà A Đạo Linh…”
Nói đoạn, ánh mắt hắn ta thoáng hiện vẻ không cam lòng: “Không ngờ hậu thế lại có người đạt được Vô cảnh!”
Mấy người Tông Thủ không dám nói chuyện.
Lúc này, Mộng Vân Tử nhìn về phía xa xa, hắn ta nói: “Còn trốn hả?”
Dứt lời, hắn ta bèn giơ tay túm. Cách đó ngàn trượng, thời không đột nhiên méo mó. Ngay sau đó, một đường huyết sắc kiếm quang xé gió bay đi!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Vân Mộng Tử bèn nhếch miệng: “Muốn trốn trước mặt bản tôn?”
Dứt lời, hắn ta bèn bước lên phía trước một bước…
Hết chương 3700.



Bạn cần đăng nhập để bình luận