Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3711. Ta vô địch, các ngươi cứ thoải mái!



Chương 3711. Ta vô địch, các ngươi cứ thoải mái!




Đột phá!
Diệp Huyền đã đạt tới Vô Hồn cảnh, không chỉ có vậy, khí tức của hắn vẫn còn đang tăng lên nhanh chóng!
Khí tức của Thanh Huyền Kiếm cũng đang tăng lên.
Không lâu sau, Diệp Huyền đã tăng từ Vô Hồn cảnh lên Vô Đạo cảnh!
Sau khi đạt Vô Đạo cảnh, hắn bắt đầu trấn áp chính mình.
Đương nhiên, hắn cũng không thể tăng từ Vô Đạo cảnh lên luôn Vô cảnh được!
Hồi lâu sau, khí tức của Diệp Huyền dần bình tĩnh lại. Lúc này, hắn chầm chậm mở mắt ra. Khi hắn mở mắt ra, thời không trước mặt hắn đã biến thành một huyết hải!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Trung Sơn Vương và Ấn Sát đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người tràn ngập vẻ kinh ngạc…
Trung Sơn Vương khẽ nói: “Cái tên này đánh nhau cái là tăng lên Vô Đạo cảnh… cộng thêm huyết mạch vô địch và thanh kiếm kia của hắn nữa thì về sau chắc chắn hắn sẽ là số một trong số những người dưới Vô cảnh!”
Số một trong số những người dưới Vô cảnh!
Diệp Huyền vẫn chưa đạt tới Vô cảnh mà đã có thể đối đầu với cường giả tầm cỡ như Vân Mộng Tử. Mà hiện giờ hắn đã đạt Vô Đạo cảnh, trừ cường giả Vô cảnh ra thì còn ai có thể là đối thủ của hắn nữa?
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía xa dần biến mất. Không lâu sau, thời không màu máu đỏ xung quanh hắn cũng khôi phục bình thường.
Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Thanh Huyền Kiếm, khẽ nhếch miệng!
Tiểu tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, ngươi bình thường trở lại chưa?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Rồi!”
Tiểu tháp do dự một lát rồi nói: “Tiểu chủ, tại sao sau khi ngươi kích hoạt huyết mạch, ngươi lại có thể giữ tỉnh táo như vậy?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thực ra hắn cũng không biết!
Trước đó sau khi hắn kích hoạt huyết mạch, hắn không hề mất đi lí trí như bình thường. Hắn tiến vào một trạng thái vô cùng kì diệu, trong trạng thái đó hắn hơi bị mất khống chế, nhưng đầu óc hắn lại tỉnh táo!
Như kiểu uống rượu vậy!
Rõ ràng đã say nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh!
Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy!
Chẳng lẽ huyết mạch của hắn sắp thay đổi?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lắc đầu, hắn không suy nghĩ vấn đề này nữa. Dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt, đợi sau này gặp cha rồi hỏi!
Lúc này, Trung Sơn Vương và Ẩn Sát xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Trung Sơn Vương quan sát Diệp Huyền, đoạn cười nói: “Chúc mừng tiểu hữu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hai vị tiền bối đã giúp đỡ, đời này Diệp Huyền sẽ không quên!”
Trung Sơn Vương do dự một lát rồi nói: “Chuyện này…”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn hỏi: “Sao thế?”
Trung Sơn Vương cười he he: “Tiểu hữu, là thế này, hai người chúng ta có mục tiêu cả đời này là đạt Vô cảnh, nhưng khổ nỗi tài nguyên có hạn, muốn đạt Vô cảnh thì e là cả đời này cũng không có khả năng! Thế nên…”
Hắn ta hiểu, cái câu đời này không quên chỉ là phù du thôi!
Nhất là với cái tên này, hắn có thể quay người cái là quên luôn! Phải nắm được lợi ích cái đã!
Nghe Trung Sơn Vương nói vậy, Diệp Huyền bèn cạn lời. Cái tên này muốn truyền thừa của A Đạo Linh đây mà!
Hắn cũng không từ chối mà búng tay một cái, hai đường bạch quang bèn nhập vào trán Trung Sơn Vương và Ẩn Sát.
Uỳnh uỳnh!
Trung Sơn Vương và Ẩn Sát run rẩy, một lát sau Trung Sơn Vương mở mắt. Hắn ta nhìn Diệp Huyền, khẽ hành lễ: “Đa tạ tiểu hữu!”
Truyền thừa của A Đạo Linh!
Diệp Huyền mỉm cười: “Các ngươi có đạt Vô cảnh được hay không thì phải xem bản thân các ngươi rồi!”
Trung Sơn Vương đáp: “Ta hiểu!”
Mặc dù có được truyền thừa của A Đạo Linh, tuy nhiên như lời Diệp Huyền nói, có đạt được Vô cảnh hay không còn phải xem bản thân bọn họ! Không phải cứ có được truyền thừa là sẽ đạt được Vô cảnh!
Diệp Huyền mỉm cười: “Hai vị tiền bối, ta còn có chuyện phải xử lí, hôm khác lại ghé thăm nhé!”
Trung Sơn Vương mỉm cười: “Tiểu hữu đợi đã!”
Nói đoạn hắn ta bèn lấy một cái nạp giới ra đưa cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền thấy kinh ngạc: “Đây là?”
Trung Sơn Vương cười nói: “Diệp thiếu, đây là một ít thần mạch tinh, chúng ta lấy được từ Vân Giới và Chấp Pháp Tông, mong là sẽ giúp được cho Diệp thiếu!”
Diệp Huyền nhìn nạp giới, hắn cũng không khách sáo, lập tức nhận lấy, sau đó cười nói: “Hai vị tiền bối, cáo từ!”
Nói đạon, hắn bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất nơi cuối chân trời.
Sau khi Diệp Huyền rời đi, Ẩn Sát khẽ nói: “Vân Giới không còn! Chấp Pháp Tông cũng không còn nữa!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhếch khóe miệng.
Trung Sơn Vương cười lớn: “Hiện giờ cả Lâm Đạo Quốc đều là của chúng ta rồi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Ẩn Sát: “Ẩn Sát, tiếp theo đây ngươi có dự định gì?”
Ẩn Sát nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta nghe theo ngươi!”
Trung Sơn Vương: “…”

Sau khi Diệp Huyền rời đi, hắn đã dùng Thanh Huyền Kiếm để bay về Thanh Châu.
Trong hoàng cung.
Thác Bạt Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, khi trông thấy Diệp Huyền, khóe miệng nàng nhếch lên.
Diệp Huyền đi đến trước mặt Thác Bạt Ngạn, hắn khẽ nói: “Bị vài chuyện làm lỡ!”
Thác Bạt Ngạn khẽ lắc đầu: “Về là tốt rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn ôm lấy eo Diệp Huyền, vùi đầu vào lồng ngực hắn.
Không nói gì cả, nàng cứ ôm Diệp Huyền như vậy.
Thực ra khoảng thời gian này sao nàng có thể không lo lắng?
Diệp Huyền khẽ vuốt tóc Thác Bạt Ngạn, hắn nói: “Khoảng thời gian này ngươi sống có tốt không?”
Thác Bạt Ngạn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền: “Không tốt!”
Diệp Huyền sững sờ.
Hết chương 3711.



Bạn cần đăng nhập để bình luận