Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3610. Ra đi! (2)



Chương 3610. Ra đi! (2)




Huyền Cơ lão nhân đưa Diệp Huyền tới một tòa tiểu lâu, từ tòa tiểu lâu này có thể quan sát được khắp hội bán đấu giá.
Hắn ta khẽ hành lễ: “Không biết tiền bối muốn đấu giá thần vật gì?”
Diệp Huyền đưa nạp giới trong tay cho Huyền Cơ lão nhân: “Đều ở trong này cả!”
Huyền Cơ lão nhân liếc nhìn, vẻ mặt hắn ta bèn thay đổi: “Cái này…”
Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Tiền bối, đều bán những thần vật này sao?”
Diệp Huyền gật đầu.
Thần vật mà cường giả Mệnh Tri cảnh kia để lại đều rất tốt, nhưng với hắn mà nói trừ cái Thủ Hộ Giới kia ra thì mấy thứ khác chẳng có tác dụng gì cả!
Bởi lẽ có Thanh Huyền Kiếm và tiểu tháp nên hắn cũng không vừa mắt thần vật khác.
Huyền Cơ lão nhân cười khổ: “Tiền bối, nếu như thả những thần vật này ra thì chắc chắn sẽ khiến bọn họ kinh ngạc!”
Diệp Huyền cười ha ha: “Có thể bán với giá cao là được!”
Huyền Cơ lão nhân mỉm cười: “Đây là điều chắc chắn rồi! Tiền bối, ngươi cứ ngồi đó, ta sẽ đi sắp xếp!”
Nói đoạn, hắn ta bèn rời đi.
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, sau đó ngồi xuống, hắn nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, hắn đang nghĩ nếu như kẻ địch của hắn muốn động vào hắn thì phải ra tay thế nào?
Đáp án là chắc chắn phải đợi khi chỉ có một mình hắn rồi mới ra tay!
Nghĩ đến đây, đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại, hắn vội nhìn xung quanh nhưng xung quanh chẳng có gì cả!
Diệp Huyền cố gắng để bình tĩnh lại, một lát sau hắn nở nụ cười: “Nếu các hạ đã đến thì ra đi!”
Không có phản ứng!
Diệp Huyền nhíu mày, chẳng lẽ thực sự không có ai ư?
Một lát sau, Diệp Huyền dựa trên ghế, lại nói: “Các hạ, nếu đã tới thì cứ ra đi!”
Vẫn không có phản ứng.
Cứ một khắc Diệp Huyền lại nói một câu như vậy… nói đến mức hắn cũng hoang mang.
Hội đấu giá đã bắt đầu. Món thần vật đầu tiên khiến các cường giả sục sôi. Thần vật đầu tiên được đấu giá là một cây trường thương, ẩn chứa nhiều thời không đặc biệt!
Giá khởi điểm là một vạn viên thiên cực tinh!
Một lát sau đã tăng lên ba vạn thiên cực tinh, nghe thì có vẻ ít, song như vậy đã là rất nhiều rồi! Bởi lẽ ở nơi này thiên cực tinh thực sự rất quý giá!
Trong gian lầu, mỗi nửa khắc Diệp Huyền lại nói một câu: “Các hạ, nếu đã tới thì cứ ra đi!”
Cứ thế, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyền đã thu được hai mươi vạn viên thiên cực tinh!
Sau khi một thần vật được bán ra, Diệp Huyền lại nói: “Các hạ, nếu đã tới thì cứ ra đi!”
Hắn vừa dứt lời thì phía sau bỗng xuất hiện một cái bóng.
Cảm nhận được cái bóng ấy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn thay đổi.
Mẹ kiếp, có người thật luôn!
Cái bóng kia nói: “Sao ngươi phát hiện ra ta!”
Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh: “Cút!”
Cái bóng do dự một lát rồi biến mất.
Thấy cái bóng biến mất, Diệp Huyền bèn thở phào một hơi.
Đậu má, thực sự có người muốn giết hắn!
Sẽ là ai đây?
Thần Khâm!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Huyền bèn trở nên lạnh lùng!
Khốn thật!
Nữ nhân đáng chết này!

Bên ngoài hội đấu giá, trong một tầng mây nào đó, một nữ tử nhìn xuống dưới, trầm mặc không nói!
Nữ nhân này chính là Thần Khâm!
Bên cạnh nữ nhân này còn có một nam tử trung niên, là Võ Linh Vương!
Sở dĩ Võ Linh Vương lại nhắm vào Diệp Huyền là bởi hắn ta đã điều tra rõ lai lịch của Diệp Huyền. Hắn ta đã đích thân điều tra!
Diệp Huyền không phải Mệnh Tri cảnh gì cả!
Cái tên này đang giả vờ!
Thần Khâm đột nhiên nói: “Cái tên kia có thành công không?”
Võ Linh Vương mỉm cười: “Yên tâm, thuật ẩn mình của Ám Ẩn huynh thiên hạ vô song, trừ cường giả Mệnh Tri cảnh chân chính ra thì dù có là ta cũng không phát hiện ra được! Còn tên Diệp Huyền đó mới chỉ Vô Gian chi đạo thôi, hắn không thể phát hiện ra Ám Ẩn huynh đâu!”
Thần Khâm trầm giọng nói: “Không được xem thường hắn, mặc dù cảnh giới của hắn thấp nhưng thần vật lại rất nhiều, không được lơ là!”
Võ Linh Vương đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, trước mặt hắn ta xuất hiện một hư ảnh!
Trông thấy hư ảnh ấy, Võ Linh Vương hớn hở, hắn ta vội hỏi: “Ám Ẩn huynh, có đắc thủ không?”
Vẻ mặt Ám Ẩn khó coi vô cùng: “Võ Linh Vương, có phải ngươi bị điên không? Hả? Có phải não ngươi có vấn đề đúng không?”
Nghe vậy, Võ Linh Vương bèn sững sờ: “Ám Ẩn huynh, ý ngươi là sao?”
Ám Ẩn phẫn nộ nói: “Ý gì hả? Chẳng phải ngươi nói với ta thiếu niên kia mới chỉ là Vô Gian chi đạo thôi sao? Hắn đâu phải Mệnh Tri?”
Võ Linh Vương nói: “Đúng vậy! Hắn mới chỉ Vô Gian chi đạo thôi, không phải Mệnh Tri cảnh. Sao nào, có vấn đề gì sao?”
Ám Ẩn phẫn nộ: “Có vấn đề? Lão tử suýt chút nữa đã không quay về được rồi đấy!”
Võ Linh Vương trầm giọng nói: “Ám Ẩn huynh, ngươi bị Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân phát hiện hả?”
Ám Ẩn lạnh lùng nói: “Hai người họ không phát hiện ra ta!”
Võ Linh Vương khó hiểu: “Thế?”
Ám Ẩn phẫn nộ: “Thế cái đầu nhà ngươi, lão tử vừa vào, chân còn chưa chạm đất thì thiếu niên kia đã phát hiện ra ta rồi! Vậy mà ngươi lại bảo ta hắn không phải Mệnh Tri cảnh ư? Võ Linh Vương, ta và ngươi không thù không oán, tại sao ngươi phải hại ta như vậy? Ngươi có biết may mà tiền bối đó không có ý giết ta, mẹ nó chứ, bằng không, ta đã chết ở đó luôn rồi!”
Võ Linh Vương và Thần Khâm trợn mắt há mồm…
Hết chương 3610.



Bạn cần đăng nhập để bình luận