Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 579: Đạo Tắc!

Người thần bí nói:

- Đạo tắc!

Đạo tắc!

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn biết, những tồn tại bị giam giữ trong tháp này muốn ra ngoài, chỉ có hai con đường, thứ nhất là phong ấn vỡ tan, thứ hai là tìm được đạo tắc, mở ra phong ấn.

Mà trước đó người thần bí lầu bốn này một mực hi vọng hắn chết, bởi vì như vậy, Giới Ngục tháp sẽ vỡ tan, nàng có thể trực tiếp thoát ra! Mà bây giờ, rõ ràng là đối phương muốn đi con đường thứ hai.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Nguy hiểm!

Diệp Huyền yên lặng.

Nghe đến đây, Diệp Huyền lập tức có chút tâm động.

Người thần bí nói:

- Ngoài ra, ta còn có thể tái tạo thân thể cho sư tôn của ngươi.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Nếu tìm được đạo tắc, đối với ngươi mà nói, cũng có chỗ tốt, dĩ nhiên, nếu ngươi thực sự không muốn, quên đi!

Người thần bí lãnh đạm nói:

Giúp Việt Kỳ tái tạo thân thể!

- Ta có thể tìm Đại thần lầu hai!

- Nếu ngươi đi, ta giúp ngươi ngưng tụ đạo tắc kiếm từ đạo tắc thứ hai.

Người thần bí lại nói:

- Ta không dám hứa chắc chắn có thể thu hoạch được đạo tắc tầng thứ tư.

- Mặc dù nàng cũng có thể, nhưng lúc này, nàng đang ở thời khắc mấu chốt, sẽ không vì ngươi mà làm hỏng chuyện của bản thân nàng.

Người thần bí nói:

Lúc này, người thần bí lại nói:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, địa phương có đạo tắc, đều không phải địa phương tốt gì.

Nói xong, hắn chậm rãi cẩn trọng đi tới nơi xa.

Đổi thành Tử Nguyên tinh, đó chính là một trăm vạn Tử Nguyên tinh a!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Thiên Hỏa thành?

- Nếu ngươi tận lực, cho dù lúc này chưa thể thu được, điều kiện ta đáp ứng ngươi vẫn sẽ làm được như cũ!

Thực lực của hai người lửa này, đều là cấp bậc Phá Không cảnh.

Diệp Huyền thận trọng tiến lên, rất nhanh, hắn đi tới trước một tòa cung điện, trước cung điện, có hai người lửa lẳng lặng đứng thủ hộ.

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó tiến vào trong thành, nội thành, rất quạnh quẽ, tình cờ chỉ có một ít người lửa phiêu đãng.

- Tốt, ta sẽ nỗ lực hết sức!

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, trong nham tương trước mặt hắn không xa, hắn nhìn thấy một tòa thành.

Một tòa thành nằm giữa nham tương!

Diệp Huyền lặng lẽ lặn tới, hắn đi tới trước cửa thành, trên cửa thành có ba chữ: Thiên Hỏa thành!

Đối với địa phương chưa biết này, Diệp Huyền phi thường đề phòng, đặc biệt là khi nơi này còn có đạo tắc!

Diệp Huyền mừng rỡ như điên, hắn vội vàng thu số Tử Hỏa tinh này vào, cứ như vậy, không đến một hồi, hắn đã thu thập được gần vạn Tử Hỏa tinh!

Những Tử Hỏa tinh này đều rất lớn, năng lượng ẩn chứa trong đó cũng cực kỳ kinh người!

Đi một hồi, Diệp Huyền đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn phát hiện, trong nham tương này, tồn tại rất nhiều Tử Hỏa tinh!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó lặng lẽ tiềm nhập trong cung điện.

Trong cung điện trống rỗng, rất trống trải.

Diệp Huyền nhìn về phía cách đó không xa, một nữ tử ngồi ở nơi đó, nữ tử ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một chiếc váy dường như do hỏa diễm ngưng tụ thành, nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, hai mắt nhắm, trên người hoàn toàn không có nửa điểm khí tức.

Nhìn kỹ một hồi, Diệp Huyền phát hiện, nữ tử này rất đẹp, lông mày cong cong, ngũ quan xinh xắn, mũi ngọc cao thẳng!

Vẻ đẹp của nữ nhân trước mắt này, không thua kém bất kỳ nữ tử nào hắn từng gặp.

Diệp Huyền đi tới trước mặt nữ tử, tóc của nữ tử dường như do hỏa diễm ngưng tụ, rất là kinh diễm.

Trong lòng Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Lầu bốn...

- Đạo tắc ở trên người nàng!

- Mạnh được yếu thua, vốn là đạo lý trong thiên địa này.

Nữ tử thần bí cười nói:

- Cũng không phải ta muốn làm người tốt, chẳng qua, ta và đối phương không oán không cừu, vì sao phải giết nàng?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Thế nào, hiện tại ngươi lại muốn làm người tốt?

Người thần bí cười khẽ, trong tiếng cười mang theo một tia trào phúng:

Diệp Huyền nhìn về phía cô gái trước mặt, hắn nhăn mày lại.

Người thần bí lầu bốn đột nhiên nói:

- Lưỡng lự cái gì?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không giết!

- Vì sao?

Người thần bí hỏi.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ta và nàng không oán không cừu, vì sao phải giết nàng?

Giết nàng?

- Giết nàng, ngươi có thể đạt được đạo tắc.

Người thần bí nói:

- Ở trên người nàng?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nói:

Người thần bí lầu bốn đột nhiên nói.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi nói có lý, nhưng mà, ta vẫn không làm được!

Diệp Huyền hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân là một người tốt, thế nhưng, Diệp Huyền hắn làm việc vẫn luôn có điểm mấu chốt của bản thân.

Ranh giới cuối cùng này, vĩnh viễn hắn cũng sẽ không vượt qua.

Lúc này, nữ tử thần bí lại nói:

- Đạo tắc ở trên người nàng, ngươi không giết nàng, làm sao lấy được đạo tắc? Không lấy được đạo tắc, ngươi làm sao có thể càng thêm cường đại? Không lấy được đạo tắc, ngươi làm sao cứu được sư tôn Việt Kỳ của ngươi?

Nghe vậy, Diệp Huyền trầm mặc.

Giết nữ tử trước mắt, là có thể đạt được đạo tắc, mà thu được đạo tắc, có nghĩa là hắn có thể ngưng tụ đạo tắc kiếm từ đạo tắc thứ hai, cũng có thể giúp cho Việt Kỳ tái tạo thân thể.

Thế nhưng, giết đối phương như vậy, hắn thật sự không làm được!

Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu cười một tiếng:

- Giết một người, dù đạt được vô số chỗ tốt, nhưng tâm lại khó có thể bình an, không làm!

Nói xong, hắn lui hai bước.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng lên từ trong cơ thể hắn, là thanh kiếm ở giữa trên đỉnh cao nhất của Giới Ngục tháp!

Thanh kiếm kia rung động, ngay sau đó, một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên từ bên trong kiếm, sau đó chui vào trong cơ thể Diệp Huyền!

Theo sợi kiếm quang này nhập vào cơ thể, thân thể Diệp Huyền run lên kịch liệt, sau một khắc, một cỗ kiếm khí cường đại trong nháy mắt đã lan tràn khắp toàn thân hắn, đồng thời, tình cảnh trước mắt hắn đột nhiên biến ảo một hồi, giờ phút này, hắn đặt mình vào một mảnh thế giới mờ mịt.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, trong trời cao phía trước hắn không xa, một bóng người mơ hồ đứng đấy, bóng người đưa lưng về phía hắn, không thấy rõ bộ dáng chân thực. Mà trên bờ vai của bóng người này, còn có một tiểu tử đồng dạng có chút mơ hồ đang ngồi, tiểu tử tựa đầu trên đầu người kia...

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, một thanh âm đột nhiên vang lên từ chân trời:

- Nam nhân, có ân báo ân, có cừu báo cừu, nếu như có thù, diệt chư thiên vạn giới của hắn lại thế nào? Thế nhưng, làm người xin đừng quên sơ tâm, vi phạm bản tâm... Ngươi có thể kiên thủ bản tâm, để kiếm của ta tán thành, vậy chính là có duyên.

Nói xong, bóng người đột nhiên nhẹ nhàng vung lên tay phải, một sợi kiếm quang từ chân trời rơi xuống phía dưới, rất nhanh, sợi kiếm quang kia trực tiếp chui vào giữa chân mày Diệp Huyền, rất nhanh, từng đạo tin tức tựa như thủy triều tràn vào trong đầu Diệp Huyền.

Đồng thời, âm thanh từ chân trời kia vang lên lần nữa:

- Một kiếm này, ta tập được từ lúc nhỏ, theo ta đến nay, về sau lộ ra có chút không đủ, ta thêm chút cải tiến. Nhớ kỹ, kiếm kỹ này tuân theo bản tâm, một ý không thuận rút kiếm trảm, kiếm trảm trời cao trảm thiên địa! Nếu ta rút kiếm, Thiên này cũng có thể trảm!

Thanh âm vừa dứt, bóng người kia dần dần hư ảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận