Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3746. Tỷ tỷ tốt! (2)



Chương 3746. Tỷ tỷ tốt! (2)




Phàm Thiên đột nhiên cười nói: “Ngươi không hỏi xem tại sao chúng ta lại nhắm vào ngươi à?”
Diệp Huyền cười lớn: “Ta thấy không cần phải hỏi ấy! Cuộc đời của ta chính là như vậy, xem thường sống chết, không phục thì đánh!”
Dứt lời, thanh kiếm trong tay hắn đột nhiên bay đi.
Ở phía xa xa, Phàm Thiên híp mắt lại. Hắn ta bước lên trước một bước, sau đó đánh một quyền. Khoảnh khắc hắn ta xuất quyền, một đường bạch quang đột nhiên tuôn ra!
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, đường bạch quang kia đã cắn nuốt kiếm quang của Diệp Huyền. Cùng lúc đó, thời không trước mặt Diệp Huyền cũng bị một quyền ấn đánh tan, quyền ấn lớn mạnh đó còn lao thẳng vào Diệp Huyền!
Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh, khi quyền ấn kia đến trước mặt hắn, Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn bèn hóa thành một cái khiên và chắn trước mặt.
Uỳnh!
Quyền ấn bị khiên chặn lại, nhưng ngay sau đó đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại. Hắn ngẩng đầu, một bóng người rơi xuống!
Là Phàm Thiên!
Diệp Huyền rút kiếm ra chém!
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Uỳnh!
Khoảnh khắc xuất kiếm, thời không xung quanh lập tức bị đánh tan như thủy tinh, vô số kiếm khí bay tán loạn!
Đúng lúc đó, Diệp Huyền lùi đi hàng trăm trượng. Hắn vừa mới dừng lại thì một cây trường thương đã lao tới!
Diệp Huyền híp mắt, hắn không phòng thủ, chỉ đâm kiếm đi.
Đối đầu trực tiếp!
Thương và kiếm chạm nhau…
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên ào lên, Diệp Huyền và Phàm Thiên cùng lùi mạnh về phía sau. Mà trong lúc lùi, một thanh phi kiếm bỗng chém tới trước mặt Phàm Thiên.
Phàm Thiên quét cây trường thương.
Uỳnh!
Cây trường thương lập tức bay đi, thế nhưng ngay sau đó, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta. Tiếp đó, một đường kiếm quang lao thẳng xuống, kiếm quang này khiến thời không bị hủy diệt!
Ánh mắt Phàm Thiên lóe lên lệ khí: “Nào!”
Dứt lời, hắn ta không thủ mà tấn công, đâm cây trường thương đi.
Vụt!
Một tiếng xé gió vang lên!
Uỳnh!
Kiếm quang đột nhiên vỡ tan, ngay sau đó hai người lùi mạnh về phía sau. Mà lúc Diệp Huyền lùi đi, Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn cũng bay vèo.
Vụt!
Thời không bị xé rách!
Ở phía xa xa, Phàm Thiên cầm trường thương lên chắn!
Uỳnh!
Trường thương rung lên kịch liệt. Hắn ta lùi đi vài trăm trượng, nhưng ngay sau đó, cây trường thương trong tay hắn ta lại vung về phía trước. Thương lao đi như tia sét, chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Huyền!
Mà lúc này, trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một cái khiên.
Rầm!
Cái khiên bị trường thương đâm trúng nên rung chuyển, một luồng sức mạnh to lớn cuộn trào.
Lúc này, Phàm Thiên giơ tay về phía trước, trường thương quay trở về trên tay hắn ta. Hắn ta đang định ra tay một lần nữa thì một thanh phi kiếm đột nhiên chém tới.
Phàm Thiên híp mắt, tốc độ phi kiếm của Diệp Huyền nhanh hơn mức tưởng tượng của hắn ta!
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, hắn ta xông lên phía trước, chém thương xuống.
Uỳnh!
Phi kiếm bị ngăn lại!
Mà lúc này, Diệp Huyền lại xuất hiện trước mặt hắn ta. Ngay sau đó, một thanh kiếm lao thẳng xuống!
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Uỳnh!
Một mảng bạch quang bùng nổ, Phàm Thiên lập tức lùi đi hàng ngàn trượng. Mà hắn ta còn chưa dừng lại thì lại một thanh phi kiếm nữa chém đến.
Phàm Thiên nhíu mày, hắn ta giơ thương lên chắn.
Uỳnh!
Trường thương rung chuyển, Phàm Thiên lại lùi mạnh về phía sau, thế nhưng ngay sau đó, cơ thể hắn ta trở nên mờ ảo. Chỉ trong chốc lát, xung quanh Diệp Huyền đã xuất hiện hàng chục tàn ảnh, không những thế còn có hàng chục thanh trường thương!
Mỗi một tàn ảnh đều chân thật vô cùng!
Diệp Huyền híp mắt, Thanh Huyền Kiếm đã quay về nhưng vẫn chậm!
Hắn không thể dùng kiếm để ngăn chặn chiêu này!
Rất rõ ràng, Phàm Thiên đã dự tính chiêu này, mục đích là để hắn không có cơ hội dùng khiên!
Vào thời khắc quan trọng, Diệp Huyền bước lên phía trước một bước. Ngay sau đó, vô số kiếm quang nhấn chìm hắn và Phàm Thiên!
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, vô số kiếm quang hủy diệt, Phàm Thiên thì quay lại vị trí cũ, trên cây trường thương trong tay hắn ta có máu tươi nhỏ giọt!
Từ giữa mày đến miệng hắn ta có một vết kiếm chém sâu hoắm. Máu tươi tràn ra, gương mặt của hắn ta như biến thành một gương mặt máu!
Ở phía xa xa, trên ngực Diệp Huyền cũng có một vết đâm do thương!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt hai người Vạn Đạo Minh bèn trở nên nghiêm trọng!
Bọn họ biết thực lực của Phàm Thiên, bọn họ không ngờ Diệp Huyền lại không hề rơi xuống thế hạ phong khi đối đầu với cường giả lão làng như Phàm Thiên!
Đúng là kiếm tu Vô cảnh có khác!
Đúng lúc ấy, thời không đột nhiên nứt ra, ngay sau đó A Đạo Linh và Ngôn Bán Sơn xuất hiện.
Trông thấy hai nữ tử này, sắc mặt Vạn Đạo Minh bèn sầm xuống.
Không thể giết Diệp Huyền nữa rồi!
A Đạo Linh nhìn ba người Vạn Đạo Minh bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người nhìn Diệp Huyền: “Không sao chứ?”
Diệp Huyền lắc đầu.
A Đạo Linh khẽ gật đầu: “Chúng ta về đã!”
Ở phía xa xa, Vạn Đạo Minh cũng nói: “Chúng ta đi!”
Nói đoạn, ba người bèn chuẩn bị rời đi!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên cười hỏi: “Kết thúc rồi sao?”
Mọi người nhìn hắn, A Đạo Linh trầm giọng nói: “Về đã!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Về?”
Nói đoạn, hắn nhìn Vạn Đạo Minh, nhếch miệng cười: “Khoảnh khắc các ngươi nhắm vào ta là đã chuẩn bị để không chết không ngừng với lão tử rồi, hôm nay nhất định phải có người chết, không phải các ngươi thì sẽ là ta!”
Vừa dứt lời…
Uỳnh!
Cả người Diệp Huyền đã biến thành một huyết nhân!
Kích hoạt huyết mạch!
Diệp Huyền đã biến thành huyết nhân quay đầu nhìn A Đạo Linh: “Tỷ tỷ tốt, đừng cản ta, bằng không ta chém cả ngươi đấy!”
A Đạo Linh: “….”
Hết chương 3746.



Bạn cần đăng nhập để bình luận