Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 457: Tới Trận Đạo Phong

Lục Kiều cười lạnh:

- Coi như ta nói, ngươi cũng sẽ không tha cho ta!

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ở trên thân thể ngươi!

Nghe vậy, Lục Kiều lập tức sửng sốt, một khắc sau vội nói:

- Thần vật như vậy, sao ta có thể để trên người?

Diệp Huyền cười nói:

- Chính vì trân quý, nên, ngươi nhất định để trên người!

Vạn Khí đỉnh!

Mạc Tu nhìn Diệp Huyền:

Máu cùng ngũ tạng, vung vãi chảy ra!

Đi rồi lại quay lại!

Oanh!

- Sao, muốn trả thù ta?

- A!

- Không biết các hạ là vị phong chủ nào của Thương Kiếm tông?

Kiếm hạ, khí tức trên người Lục Kiều lập tức biến mất vô tung vô ảnh, cùng lúc đó, thân thể hắn cũng chia thành hai!

Lục Kiều đột nhiên gầm thét, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể hắn trào ra, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên chém xuống một kiếm.

Diệp Huyền thu nạp giới, đang muốn rời đi, đúng lúc này, Mạc Tu lúc trước đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, mà sau lưng Mạc Tu, còn có bốn tên Ngự Pháp cảnh chân chính.

- Mau lộ chân thân, ta…

Diệp Huyền khẽ phất tay, nạp giới của Lục Kiều lập tức bay tới trong tay, nhìn qua nạp giới, trong nạp giới, có một cự đỉnh cao hai trượng!

Đúng lúc này, khí tức trên người đột nhiên biến mất!

Diệp Huyền cười lạnh:

Mạc Tu lãnh đạm nói:

- Ngươi, vĩnh viễn không biết bản thân yếu tới mức nào.

- Là ngươi!

Diệp Huyền dừng bước, hắn có chút dừng lại, nói:

Bởi Diệp Huyền còn đứng trước mặt bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không hề cảm nhận được Diệp Huyền!

Diệp Huyền nói khẽ:

Mấy người Mạc Tu lập tức biến sắc!

- Im miệng, bản chủ đang nói, ngươi chớ xen mồm, hiểu?

Mạc Tu đang muốn nói, Diệp Huyền đã cả giận:

- Vì trong lòng ngươi có ma chướng.

Mạc Tu gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi có biết vì sao sau khi đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, lại khó tiến thêm nửa tấc hay không?

Mạc Tu đang muốn động thủ, lại lần nữa do dự, ma xui quỷ khiến nói:

- Vì sao?

Diệp Huyền chậm rãi đi tới trước mặt Mạc Tu:

- Các hạ đã lợi hại như vậy, vậy mời các hạ chỉ giáo!

Trong điện, Mạc Tu liên tục đổi sắc, đột nhiên quay người:

Nói xong, hắn vòng qua Mạc Tu, đi thẳng ra ngoài.

Mạc Tu nhìn qua Diệp Huyền, không nói.

Rõ ràng, dụ hoặc của đột phá Ngự Pháp cảnh quá lớn!

Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó nói:

- Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu là do ngươi quá ngu xuẩn, trừ đó ra, ta thấy không có nguyên nhân nào khác!

Nói xong, Diệp Huyền co chân chạy.

Mạc Tu: “…”

Chạy!

Mấy người Mạc Tu lập tức ngây ra.

Lại chạy?!

- Chúng ta đi!

Đại môn phủ thành chủ, Mạc Tu âm trầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa mắt nhìn qua bốn phía:

Mà đối phương đã làm thế nào, lại có thể ẩn giấu khí tức hoàn mỹ như vậy?

Mà đã không phải Thương Giới Kiếm chủ, vậy sẽ là ai?

Mà sợ, chứng minh đối phương không thể là Thương Giới Kiếm chủ!

Đối phương đã trốn, chứng minh đối phương sợ!

Giờ phút này, lão đã hiểu một chuyện, vị “Cường giả tuyệt thế” vừa rồi, rất có thể là con hổ giấy!

Bị lừa!

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Mạc Tu càng trở nên khó coi.

Sống nhiều năm như vậy, thế mà lại bị người đùa trong tay! Quả thực là nhân sinh nhục nhã!

Rất nhanh, mấy người Mạc Tu đã đuổi ra ngoài phủ thành chủ, thế nhưng, vừa ra ngoài đường, sắc mặt mấy người lập tức trở nên khó coi.

Khí tức!

Bình thường truy đuổi, là dựa vào khóa định khí tức, mà bọn hắn, lại không thể khóa định khí tức của Diệp Huyền. Bởi vậy, ra khỏi phủ thành chủ, lẫn vào trong biển người mênh mông, bọn hắn triệt để mất dấu Diệp Huyền.

Muốn đuổi theo Diệp Huyền, nhất định phải dùng mắt!

Đại môn phủ thành chủ, Mạc Tu dùng thần thức quét qua, nhưng lại không hề phát hiện.

Rất nhanh, mấy người đã biến mất.

- Đuổi theo!

Mấy người Mạc Tu ngẩn người chừng hai hơi thở, Mạc Tu lập tức trở nên khó coi:

Nhưng vấn đề là, thực sự đã chạy!

Cường giả tuyệt thế như vậy, sao lại chạy?

Bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại sẽ chạy, bởi bộ dáng vừa rồi của Diệp Huyền, thực sự là của một vị cường giả tuyệt thế!

Nói xong, mấy người đồng thời biến mất tại chỗ.

Ngay khi mấy người biến mất không lâu, từ sau cửa đại môn, một nam tử xuất hiện.

Chính là Diệp Huyền!

Kỳ thực, vừa rồi hắn không chạy trốn.

Không dám chạy trốn!

Bởi một khi ra khỏi thành, nếu hắn chạy, sẽ hết sức thu hút ảnh mắt. Đám Mạc Tu nhất định có thể phát hiện!

Bởi vậy, hắn quyết đoán không trốn, đứng ngay cạnh đám Mạc Tu.

Hỗn Độn chi khí!

Giờ khắc này, Diệp Huyền nghĩ tới Hỗn Độn chi khí, Hỗn Độn chi khí thực sự quá kinh khủng!

Mà tác dụng của Hỗn Độn chi khí, xa xa không chỉ có như vậy!

Sau này từ từ khai phá!

Diệp Huyền không nghĩ nhiều, thân hình hơi rung lên, rời phủ đệ phủ thành chủ, hắn cũng không ở lại Vân Không thành, mà trực tiếp về Thương Kiếm tông.

Đúc Khí phong, Chiến Thiết nhìn chằm chằm Vạn Khí đỉnh trước mắt, lại nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi giết hắn!

Diệp Huyền gật đầu:

- Giết!

Chiến Thiết khẽ gật:

- Đi theo ta!

Diệp Huyền vội đi theo.

Thiên giai Kiếm hạp!

Ngẫm lại cũng có chút xúc động!

Chỉ một chốc, Chiến Thiết đưa Diệp Huyền tới lòng núi Đúc Khí phong, giờ phút này, Diệp Huyền mới phát hiện, Đúc Khí phong lại rỗng trong!

Mà trong lòng núi, Diệp Huyền nhìn thấy rất nhiều đệ tử Đúc Khí phong, những đệ tử này đều đang rèn đúc binh khí.

Thấy Chiến Thiết tới, những đệ tử này dồn dập hành lễ, sau đó tò mò đánh giá nhìn Diệp Huyền.

Chiến Thiết mang Diệp Huyền tới sâu trong lòng núi, nơi này, đã không có đệ tử bình thường.

Chiến Thiết vung tay phải lên, Vạn Khí đỉnh lập tức bay lên đài, tiếp đó, hắn nhìn qua Diệp Huyền:

- Máu!

Diệp Huyền ngây người, hỏi lại:

- Máu gì?

Chiết thiết không chút biểu tình:

- Máu của ngươi, tẩm bổ cho Vạn Khí đỉnh!

Diệp Huyền do dự một chút, nói:

- Cần bao nhiêu…

Chiến Thiết hơi giật giật khóe mắt:

- Yên tâm, không lấy tới một thùng đâu, chỉ cần một giọt thôi!

Một giọt!

Diệp Huyền cười ngượng, vội bấm tay điểm nhẹ, một giọt máu từ ngón tay bay ra, cuối cùng vững vàng rơi vào trong Vạn Khí đỉnh.

Chiến Thiết nhìn qua Diệp Huyền:

- Có muốn uy lực Kiếm hạp càng thêm khủng bố hơn không?

Diệp Huyền vội nói:

- Đương nhiên! Càng khủng bố càng tốt!

Chiến Thiết lãnh đạm nói:

- Kiếm hạp cần có kiếm trận, dù ta cũng hiểu sơ về kiếm trận, nhưng kém xa Cổ sư huynh ở Trận Đạo phong, nếu ngươi có thể mời hắn tới bố trí kiếm trận, phẩm giai Kiếm hạp này có thể sẽ đạt tới Thiên giai thượng phẩm.

Trận Đạo phong!

Diệp Huyền do dự một chút, nói:

- Vị Cổ sư thúc này có dễ nói chuyện không?

Chiến Thiết không chút biểu tình:

- Tùy người!

Diệp Huyền có chút im lăng, tùy cái rắm! Hắn không quen đối phương, đối phương sao có thể dễ nói chuyện!

Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:

- Chiến sư thúc, hay là ngươi nói giúp ta!

Chiến Thiết trực tiếp cự tuyệt:

- Không đi! Muốn đi, nói sư tôn ngươi đi!

Nói xong, hắn quay người nhìn Vạn Khí đỉnh:

- Ngươi có thời gian mười ngày, nếu trong mười ngày, vị kia không tới bố trí trận pháp, đến lúc đó ta sẽ tùy tiện chuẩn bị trận pháp cho ngươi!

Diệp Huyền: “…”

Một hồi sau, Diệp Huyền rời Đúc Khí phong, hắn cũng không tới Trận Đạo phong, mà là về Vân Kiếm phong.

Chừng nửa canh giờ, hắn đã làm ra một bàn đồ ăn.

Rất nhanh, Việt Kỳ xuất hiện.

Ăn chừng một nửa, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Chiến Thiết sư thúc đáp ứng ta rèn một kiện Thiên giai Kiếm hạp, thế nhưng cần Cổ sư thúc của Trận Đạo phong hỗ trợ, Việt sư tôn…

Việt Kỳ đột nhiên buông đũa, nhìn qua Diệp Huyền:

- Ta ăn no rồi!

Nói xong, liền quay người vào nội điện.

Diệp Huyền ngây người!

Cố sư thúc ở Trận Đạo phong kia, thực sự đáng sợ thế sao?

Diệp Huyền điên cuồng càn quét đồ ăn, sau đó tới thẳng Trận Đạo phong!

Vì Kiếm hạp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận