Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3734. Mất mặt lắm! (2)



Chương 3734. Mất mặt lắm! (2)




Một lát sau, Diệp Huyền mở mắt ra, hắn lẩm bẩm: “Mục Thần…”
Lai lịch của Mục Thần rất thần bí, không một ai biết hắn ta đến từ đâu, chỉ biết hắn ta là người đầu tiên phát hiện ra Dị thế giới, đồng thời phát hiện ra vô lượng thần tinh. Mà sau khi hắn ta tới Dị thế giới, hắn ta cũng không độc chiếm nơi này, thế nên sau này người ở Dị thế giới càng lúc càng nhiều.
Mà hiện giờ cũng chẳng ai biết Mục Thần đã đi đâu!
Một lát sau, Diệp Huyền thu hồi tâm tư. Hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Sau khi đạt tới Vô cảnh, hắn cảm giác Thanh Huyền Kiếm cũng có chút thay đổi!
Như lời A Đạo Linh nói, Thanh Huyền Kiếm vẫn còn một vài công năng khác!
Có vẻ như nhớ tới điều gì đó, hắn lại tiến vào tiểu tháp.
Bên trong tiểu tháp, Diệp Huyền nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay. Một lát sau, Thanh Huyền Kiếm đột nhiên hóa thành một đường kiếm quang và nhập vào trán hắn.
Uỳnh!
Thanh Huyền Kiếm nhập vào, khí tức của Diệp Huyền lập tức tăng lên nhanh chóng. Mà lúc này, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một thanh kiếm mờ ảo, là Thanh Huyền Kiếm!
Kiếm và người kết hợp!
Diệp Huyền nhếch miệng, hiện giờ hắn có thể hợp làm một với Thanh Huyền Kiếm, mà sau khi Thanh Huyền Kiếm kết hợp với hắn, thực lực của hắn ít nhất phải tăng lên mấy lần.
Trước đó hắn không thể dùng chiêu này là bởi thực lực của hắn còn yếu, không chịu được sức mạnh của Thanh Huyền Kiếm. Mà hiện giờ hắn đã có thể làm được điều này.
Thực ra Diệp Huyền phát hiện Thanh Huyền Kiếm này là một kho báu to lớn. Có điều hắn cần phải khai thác từ từ!
Sau vài ngày nghiên cứu, hắn không có phát hiện gì mới nên cũng không nghiên cứu nữa. Hắn tới chỗ Hư Vọng, Hư Vọng cũng giống hệt Ngôn Bán Sơn lúc trước, không có khí tức, nhập định hoàn toàn!
Trông thấy cảnh tượng ấy, khóe miệng Diệp Huyền bèn nhếch lên.
Hư vọng sắp đạt Vô cảnh rồi, chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi!
Ba ngày sau, A Đạo Linh tới phòng của Diệp Huyền. Diệp Huyền ra khỏi tiểu tháp, A Đạo Linh quan sát hắn, nàng mỉm cười: “Sau khi đạt Vô cảnh ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Linh tỷ, Mục Thần là một người như thế nào?”
A Đạo Linh mỉm cười: “Tò mò về hắn ta hả?”
Diệp Huyền gật đầu.
A Đạo Linh lại lắc đầu: “Ta cũng chưa từng gặp hắn ta!”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Ngươi cũng chưa từng gặp hắn ta ư?”
A Đạo Linh gật đầu: “Chưa từng gặp, trong mắt cường giả Vô cảnh như chúng ta thì hắn ta là một truyền thuyết!”
Diệp Huyền trầm mặc.
A Đạo Linh nhìn hắn, nàng cười nói: “Biết chúng ta đạt đến Vô cảnh xong thì mỗi ngày đều làm gì không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết!”
A Đạo Linh mỉm cười: “Đều nghĩ xem phải làm sao để tiến bộ thêm một bước!”
Diệp Huyền hỏi: “Trên Vô cảnh là gì?”
A Đạo Linh lắc đầu: “Không biết nữa! Theo chúng ta thì người có khả năng đột phá Vô cảnh nhất cũng chỉ có Mục Thần. Có điều, không một ai biết giờ hắn ta đang ở đâu.”
Nói đến đây, nàng bèn đổi chủ đề: “Muội muội của ngươi đâu?”
Nghe vậy, Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn mỉm cười: “Muội muội nào?”
A Đạo Linh trừng mắt với hắn: “Lại còn giả ngốc với ta?”
Diệp Huyền bất lực: “Thực không dám giấu, ta có nhiều muội muội lắm!”
A Đạo Linh nhìn hắn: “Ai đánh nhau giỏi nhất!”
Diệp Huyền: “…”
A Đạo Linh nói: “Trước đó lúc nàng ta giúp ngươi giết phân thân cái tên Xích Địa kia, đã thế còn giết cả bản thể Xích Địa thông qua phân thân ấy!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Là cái tên Xích Địa đã chết không lâu trước kia ấy hả?”
A Đạo Linh gật đầu: “Chính là hắn ta! Phân thân của hắn ta đã tới Đạo Lâm Giới và nhắm vào ngươi, có điều phân thân của hắn ta không trở lại, không những không trở lại mà bản thể của hắn ta cũng bị một thanh kiếm chém chết!”
Thanh Nhi!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, hắn thầm nhủ: “Thanh Nhi… đỉnh lắm…”
Chém phân thân, diệt bản thể!
Đó là cường giả Vô cảnh đấy!
Còn có thể làm như vậy nữa sao?
A Đạo Linh mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không biết nhiều về thực lực của nàng ta!”
Diệp Huyền gật đầu một cách thành thật.
Hắn thực sự không biết thực lực của Thanh Nhi.
Nói một cách đơn giản thì đừng hỏi Thanh Nhi mạnh cỡ nào, bởi nàng vô địch!
A Đạo Linh trầm giọng nói: “Nói vậy tức là ngươi cũng không biết nàng ta đang ở đâu?”
Diệp Huyền gật đầu.
A Đạo Linh trầm mặc.
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi muốn làm gì?”
A Đạo Linh mỉm cười: “Ta muốn gặp nàng ta, nếu như nàng ta đồng ý chỉ điểm hoặc là gợi ý một phương hướng thì ta cũng bớt được rất nhiều năm nỗ lực!”
Diệp Huyền thấy hơi bất lực: “Ta thật sự không biết nàng ấy đang ở đâu!”
A Đạo Linh gật đầu: “Ta tin ngươi! Có hai chuyện cần nhờ ngươi giúp đỡ. Chuyện thứ nhất, ta cần phải đưa Bán Sơn tới một nơi, sau khi chúng ta rời đi, nơi này ngươi làm chủ. Mà cũng sắp phải chiêu mộ người rồi, ngươi cần phải chủ trì chuyện này. Khoảng nửa tháng sau ta sẽ về đón ngươi.”
Diệp Huyền thấy tò mò: “Các ngươi đi đâu thế?”
A Đạo Linh mỉm cười: “Một nơi thần bí!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta chiêu mộ người ư?”
A Đạo Linh chớp mắt: “Có vấn đề gì sao?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Không thành vấn đề!”
A Đạo Linh gật đầu: “Còn nữa, Quỷ Tu Tông đã bị ta hủy diệt rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: “Về sau ngươi cố gắng ít ra tay thôi, hiểu chưa?”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
A Đạo Linh trừng mắt nhìn hắn: “Đại ca, hiện giờ ngươi đang là Vô cảnh, cường giả đẳng cấp nhất trên thế gian này. Nếu như ngươi ra tay thì đồng nghĩa với việc ỷ lớn bắt nạt bé, mất mặt lắm hiểu chưa?”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3734.



Bạn cần đăng nhập để bình luận