Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1299: Đến từ Ngũ Duy không có nghĩa là hắn ta sẽ mạnh

Nghe Mục Thanh Phong nói vậy, Khương Khởi và Lý Trần Phong bèn quay người rời đi. Thế nhưng khoảnh khắc Lý Trần Phong quay người, cơ thể hắn ta lại bắt đầu “héo tàn”.

Lý Trần Phong dừng lại, hắn ta nhìn Mục Thanh Phong: “Sư huynh, vĩnh biệt!”

Dứt lời, hắn ta đột nhiên quay người. Giây tiếp theo, một thanh kiếm đâm thẳng vào đỉnh đầu của Lý Trần Phong chứ không đâm vào trong cơ thể hắn ta.

Tế kiếm!

Hắn ta biết, hắn ta không rời đi được!

Bởi lẽ nguồn sống bên trong cơ thể hắn ta đang biến mất với một tốc độ cực nhanh!

Thế nên hắn ta chọn cách liều chết một phen!

Đồng thời hắn ta cũng muốn xem xem rốt cuộc nữ tử mặc vải bố này mạnh đến mức độ nào!

Nữ tử mặc vải bố kia chẳng thèm nhìn Lý Trần Phong, nàng bước về phía Mục Thanh Phong. Mà lúc này, trong mắt Lý Trần Phong đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.

“Kiếm tông?”

Lý Trần Phong ngước mắt nhìn nữ tử mặc vải bố, trong mắt hắn ta là vẻ hoàng hốt: “Ta yếu như vậy sao?”

Ở phía xa, Mục Thanh Phong nhìn chằm chằm nữ tử mặc vải bố và nói: “Không cần biết ngươi là ai, thù này Kiếm tông ta nhất định phải báo!”

Nữ tử mặc vải bố kia nhìn kiếm của Lý Trần Phong bay tới, vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên. Nàng không tránh mà chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ.

Bởi hắn ta không đánh lại được!

Lý Trần Phong giậm chân phải, sau đó cả người hắn ta bèn hóa thành một đường kiếm quang.

Nữ tử mặc vải bố kia chau mày, nàng đang định nói thêm gì đó thì bỗng Mục Thanh Phong lại biến mất.

Lý Trần Phong càng ngày càng áp sát nữ tử mặc vải bố. Tuy nhiên, tốc độ già đi của hắn ta cũng ngày một nhanh hơn. Khi hắn ta còn cách nữ tử mặc vải bố kia khoảng nửa trượng thì bỗng kiếm quang và kiếm ý tản ra từ người hắn lại biến mất hoàn toàn, còn hắn ta thì ngã gục trước mặt nữ tử mặc vải bố kia, không thể động đậy nữa.

Đây là kiếm mạnh nhất của hắn ta rồi!

Hắn ta đã chết già!

Nữ tử mặc vải bố đứng tại chỗ, trong mắt nàng là vẻ nghi hoặc.

Từ trước tới nay, hắn ta chưa bao giờ nghĩ mình lại chẳng có sức mà phản đòn với một người ở ngay trước mặt như thế này!

Một lát sau, nàng cúi đầu nhìn Diệp Huyền đang nằm trên mặt đất. Nữ tử mặc vải bố bước tới trước mặt hắn, nhìn hắn như vậy, nàng chỉ nói: “Tại sao chứ…”

Không chiến mà đi!

“Kiếm tông…”

Hắn biết, đây chính là hậu quả của huyết mạch chi lực.

Yếu thế này là không được rồi, hắn chẳng còn chút sức lực nào cả!

Ở trong tình cảnh đó, hắn chỉ còn cách liều chết một phen mà thôi.

Nữ tử mặc vải bố gật đầu.

Nữ tử mặc vải bố trầm ngâm trong chốc lát.

Lúc này, Diệp huyền từ từ mở mắt, hắn nhìn nữ tử mặc vải bố trước mặt, hỏi: “Là ngươi đã cứu ta sao?”

Diệp Huyền vội hỏi: ‘Không được sao?”

Nghĩ tới đây, nữ tử mặc vải bố bỗng thở dài.

Bởi lẽ nàng bỗng nhớ đến loại huyết mạch của Diệp Huyền. Thứ mà huyết mạch của hắn cần không phải là khống chế mà là sự điên cuồng, càng điên thì uy lực của nó càng mạnh!

Diệp Huyền hít sâu một hơi, lúc này hắn cảm thấy mình yếu quá!

Nữ tử mặc vải bố quan sát hắn một hồi rồi nói: “Giờ ngươi vẫn chưa thể khống chế nó, ngươi bắt buộc phải học cách điều khiển nó chứ đừng để nó điều khiển ngươi, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Làm cách nào để ta có thể điều khiển nó đây?”

Hắn cũng muốn kiểm soát huyết mạch chi lực, thế nhưng vấn đề là hắn không biết kiểm soát kiểu gì, bởi vì mỗi lần sử dụng huyết mạch chi lực là hắn lại trở nên bất thường…

Huyết mạch chi lực!

Diệp Huyền cười khổ: “Ta biết, nhưng ta hết cách rồi.”

Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia khẽ nói: “Ngươi không khống chế được huyết mạch chi lực đâu, thế nên đừng có tùy tiện sử dụng nó!”

Diệp Huyền đã quên sạch những gì xảy ra trước đó!

Nữ tử mặc vải bố nhẹ giọng nói: “Huyết mạch của ngươi… ngươi không cần phải khống chế đâu…”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử mặc vải bố lại nói: “Với thực lực hiện giờ của ngươi, ngươi vẫn không thể đối đầu với cường giả mạnh nhất trên thế giới này được.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!”

Hiện giờ, sức chiến đấu của hắn vẫn còn chênh lệch so với các cường giả siêu cấp như Lý Trần Phong. Nếu như sử dụng cả huyết mạch chi lực và Thiên Tru kiếm thì hắn vẫn có thể đấu được.

Thế nhưng Diệp Huyền không chắc, bởi lẽ sau khi thi triển huyết mạch chi lực, nếu không có ai trấn áp thay hắn thì hắn khó có thể khôi phục lại thần trí. Một khi hắn đã hoàn toàn bước vào trạng thái điên cuồng thì sẽ cực kì đáng sợ!

Nữ tử mặc vải bố trầm mặc hồi lâu, nàng bỗng nhìn về phía bụng của Diệp Huyền: “Trong cơ thể ngươi…”

Dứt lời, nàng bèn xuất hiện ngay bên trong Giới Ngục tháp, nói chính xác hơn thì là xuất hiện ở trước mặt tầng thứ tám.

Nàng nhìn tầng thứ tám, hỏi: “Có muốn ta giết hắn ta không?”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền sững sờ.

Giết tầng thứ tám ư?

Nữ tử mặc vải bố kia có thể giết tầng thứ tám ư?

Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Đến từ Ngũ Duy không có nghĩa là hắn ta sẽ mạnh. Người Tứ Duy cũng chưa chắc đã yếu.”

Diệp Huyền nói: “Hắn ta tới từ Ngũ Duy đấy!”

Cường giả đến từ Ngũ Duy vũ trụ!

Nữ tử mặc vải bố ấy lại có thể giết được tầng thứ tám?

Chuyện gì thế này?

Tầng thứ tám không đáp lời.

Diệp Huyền vội trở lại Giới Ngục tháp, nữ tử mặc vải bố kia vẫn đang nhìn chằm chằm tầng thứ tám, trong mắt nàng là vẻ lạnh lùng.

Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Sao thế?”

Nữ tử mặc vải bố nhìn hắn: “Ta có thể cảm nhận được hắn ta không có ý tốt!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi có đánh lại được hắn ta không?”

Nữ tử mặc vải bố hỏi ngược lại: “Ta không đánh lại được hắn ta sao?”

Phải biết rằng, tầng thứ tám là người của Ngũ Duy vũ trụ đấy!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền bỗng thấy đầu mình trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận