Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1183: Đoan Mộc Tín

Nữ tử đột nhiên giơ tay chỉ vào thôn trang phía xa: “Cách đây vài chục dặm có một võ đài. Ngày nào ở đó cũng sẽ có người tỉ thí, tu vi của mọi người đều bị phong ấn, thần thông chi thuật cũng không thể sử dụng, càng không thể điều động vũ khí… Giờ ngươi đã hiểu cái gì gọi là công bằng luận võ chưa?”

“Hóa ra là vậy!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Hiện giờ hắn cũng hiểu được cả dụng ý của tử sam nữ tử!

Nàng muốn kiếm đạo của hắn tiến bộ nhiều hơn!

Ở đây không thể sử dụng vũ khí!

Bất cứ một món đồ nào cũng không thể sử dụng!

Một nơi quá tốt!

Diệp Huyền lấy làm lạ hỏi: “Tại sao?”

Nữ tử nói: “Còn một chuyện nữa, đó chính là giờ ngươi mà đi thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền chau mày: “Tư cách tỉ thí võ công? Dị tinh?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Võ đài!”

Diệp Huyền không hề có ý định “ăn đậu hũ”. Trong lúc chiến đấu thì làm gì phân biệt nam nữ nữa?

Diệp Huyền mỉm cười, hắn quay người đi về phía xa, hắn muốn thử xem sao.

Diệp Huyền không phục: “Cô nương có vẻ đã xem thường ta rồi! Ta…”

Nữ tử liếc nhìn hắn: “Ngươi đích thị là một tên ngốc!”

Đúng lúc ấy, nữ tử kia lại hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Nữ tử nói: “Thứ nhất, ngươi phải có tư cách tỉ thí võ công. Thứ hai, ngươi phải có dị tinh. Giờ ngươi chẳng có gì cả!”

Nữ tử kia phản ứng cũng rất nhanh. Khi bị Lâm Bắc Phàm ôm chặt và lăn trên mặt đất, nàng ta nhanh chóng đập cùi chỏ vào huyệt thái dương của Diệp Huyền.

Nữ tử kia chẳng tỏ vẻ gì cả: “Giờ ngươi không có tư cách tới võ đài!”

Nếu như đập trúng thì chắc chắn đầu của hắn sẽ nứt!

Đúng lúc ấy, nữ tử kia lại biến mất. Sắc mặt Diệp Huyền khẽ thay đổi, hắn chắp hai tay lại rồi trực tiếp bắt được một cây chùy thủ. Song ngay sau đó, nữ tử kia bỗng đá vào bụng của hắn. Diệp Huyền không lùi, ngược lại hắn còn tiến lên, hai tay thả chùy thủ ra rồi ôm về phía trước. Hắn ôm nữ tử kia, sau đó hai người lăn lông lốc trên mặt đất…

Chỉ có ngươi chết ta sống mà thôi!

Diệp Huyền siết chặt tay phải, hắn lùi chân phải xuống nửa bước, mũi chân đạp mặt đất. Tư thế này có thể giúp hắn bộc phát được sức mạnh!

Lúc này, khoảng cách giữa cả hai phải lên đến mấy trượng.

Diệp Huyền chủ động lùi về phía sau. Thấy vậy, nữ tử kia cũng dần thả lỏng. Nàng liếc hắn một cái rồi nói: “Công bằng luận võ có điều kiện vô cùng khắc nghiệt, muốn dành được tư cách tỉ thí võ công thì bắt buộc phải chiến thắng một con yêu thú cái đã. Mà sau khi ngươi chiến thắng một con yêu thú còn cần phải có đủ dị tinh mới được đi thách đấu.”

Uỳnh!

Hắc y nữ tử chỉ về phía bên phải: “Tới chỗ đó mà tìm!”

Diệp Huyền phản ứng cũng không hề chậm, khi nữ tử huých tay về phía hắn, hắn đã dùng tay phải đỡ lại.

Hắc y nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Ngươi định đi thật sao?”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Diệp Huyền gật đầu, hắn chắp tay: “Đa tạ!”

Một tiếng vang cực lớn xuất hiện, hai người bèn tách nhau ra!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Đánh thắng con yêu thú nào cũng được à?”

Hắc y nữ tử gật đầu: “Đúng vậy!

Diệp Huyền chau mày: “Ở đâu có yêu thú?”

Hắc y nữ tử khẽ đạp chân, nàng bật lên, cơ thể đổ về phía trước. Tay phải nàng giơ chủy thủ, cả người cứ như một mũi tên nhọn hoắt.

Hắc y nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền, trong mắt nàng là sự phòng bị.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Cô nương, ta không hề có ác ý với ngươi!”

Hai người lại đang giằng co!

Diệp Huyền dừng bước, hắn gật đầu: “Ta muốn luyện tập!”

Hắc y nữ tử trầm giọng nói: “Yêu thú không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Đi cùng không?”

Hắc y nữ tử sững sờ, nàng không ngờ Diệp Huyền lại mời mình.

Diệp Huyền nói: “Đi cùng làm bạn đồng hành cũng tốt mà!”

Nói đoạn, hình như hắn nhớ đến chuyện gì đó. bèn bẻ một cành cây rồi nói: “Ta là một kiếm tu!”

Kiếm tu!

Hắc y nữ tử kia hơi ngạc nhiên: “Ngươi là kiếm tu?”

Diệp Huyền gật đầu, hắn nói một cách nghiêm túc: “Ta là một kiếm tú chân chính!”

Diệp Huyền: “Huyền Hoàng Đại Thế Giới!”

Chương Thanh nói: “Trước kia sao ta chưa từng nghe đến tên ngươi nhỉ, ngươi đến từ đâu?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Chương Thanh gật đầu: “Ngươi tên Diệp Huyền?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Vị Tri!”

Chương Thanh nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đang ở cảnh giới gì?

Diệp Huyền gật đầu: “Chương cô nương, ngươi đang ở cảnh giới nào?”

Chương Thanh nói: “Vị Tri!”

Vị Tri!

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền giật một cái, nữ nhân này ở Vị Tri cảnh!

Có lộn không vậy?

Nàng mới bao tuổi?

Chắc cũng chỉ ngang hắn mà thôi!

Trẻ vậy mà đã đạt được Vị Ti cảnh ư?

Yêu nghiệt gì thế này?

Hắc y nữ tử đáp: “Chương Thanh.”

Trên đường đi, Diệp Huyền hỏi: “Không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?”

Hắc y nữ tử khẽ gật đầu, sau đó nàng dẫn hắn đi.

Diệp Huyển mỉm cười: “Mời cô nương!”

Nói đoạn, nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi lên tiếng: “Đi cùng đi!”

Hắc y nữ tử liếc nhìn hắn: “Kiếm tu…”

Chương Thanh liếc nhìn hắn: “Huyền Hoàng Đại Thế Giới? Địa bàn của Thần Điện?”

Diệp Huyền hỏi: “Chương cô nương biết Thần điện à?”

Chương Thanh gật đầu: “Một thế lực có từ rất lâu, có sáu vị thần…”

Nói đoạn, nàng liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Ngươi tới từ Thần Điện à?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta tới từ Bắc Cảnh!”

Chương Thanh nói: “Huyền Hoàng Đại Thế Giới… Ở đây cũng có một yêu nghiệt đấy, tên Đoan Mộc Tín, hắn ra rất mạnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận