Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 421: Còn Trở Về Không?

Lão giả cũng không thèm để ý sắc mặt Thẩm Vị Ương, lão đứng dậy cười nói:

- Thẩm tông chủ, Hộ Giới minh ta không có ác ý với Bắc Hàn tông, chúng ta chỉ muốn kết thông gia với quý tông. Lục tôn chủ đã hứa hẹn, chỉ cần Bắc Hàn tông kết thông gia với Hộ Giới minh, tới lúc đó, chuyện của Bắc Hàn tông chính là chuyện của Hộ Giới minh, không chỉ như thế, Diệp Linh tiểu thư vẫn có thể kế thừa đại nghiệp của Bắc Hàn tông, Hộ Giới minh ta tuyệt sẽ không nhúng tay vào công việc nội bộ!

Nói tới đây, lão ôm quyền:

- Sau ba ngày, Hộ Giới minh ta tới đón thân, mong Thẩm tông chủ chuẩn bị sẵn!

Nói xong, lão quay người rời đi.

Trong điện, một cỗ khí tức cường đại tự cơ thể Thẩm Vị Ương trào ra, bàn rượu trước mặt lập tức hóa thành bột mịn.

Thẩm Vị Ương đầy băng lãnh, ánh mắt chất chứa sát ý:

- Hộ Giới minh, quả là khinh người quá đáng!

- Người kia hiện ở đâu?

Thẩm Vị Ương yên lặng gật đầu:

Diệp Huyền!

- Từ khi người này rời khỏi Khương quốc, không ai biết hắn ở đâu!

Lãnh bà bà trầm giọng nói:

- Coi như hắn tới, sợ là cũng khó thay đổi quyết định của Hộ Giới minh…

Lúc này, một lão phụ xuất hiện.

- Hộ Giới minh không dám công khai đánh giết người này, hiển nhiên là đang kiêng kỵ điều gì đó, nghe nói sau lưng người này có một vị Kiếm tiên… chút nữa ngươi tới Thanh châu truyền việc này ra, nhất định phải để hắn tới Trung Thổ Thần Châu.

- Lần này Hộ Giới minh tới, sợ là do Diệp Huyền kia.

Người này, chính là Lãnh bà bà một mực đi theo Diệp Linh.

Lãnh bà bà lắc đầu:

- Mục tiêu của Hộ Giới minh không phải là Tiểu Linh nhi, mà là Diệp Huyền này, chỉ cần hắn tới, liền có thể hấp dẫn chú ý của Hộ Giới minh. Chỉ cần hắn chết, Hộ Giới minh tự nhiên sẽ buông tha cho Tiểu Linh nhi…

Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh bà bà:

Lãnh bà bà có chút do dự:

Lãnh bà bà trầm giọng nói:

Thẩm Vị Ương lạnh lùng nói:

Thanh châu, Nam Liên sơn mạch.

Lãnh bà bà thấp giọng thở dài, quay người rời đi.

Diệp Huyền thu trường kiếm, sắc mặt dữ tợn:

Thẩm Vị Ương lắc đầu:

Đương nhiên là phẫn nộ!

- Tình cảm giữa Tiểu Linh nhi cùng Diệp Huyền kia cực sâu, đến lúc đó, nếu để nàng biết chúng ta tính toán Diệp Huyền, ngày sau sợ là sẽ hận ta ngươi tới chết, thậm chí bao gồm cả Bắc Hàn tông!

Ai dám động tới Diệp Linh, Diệp Huyền hắn tuyệt không đội trời chung với kẻ đó!

Diệp Linh!

Hắn không nghĩ tới, Hộ Giới minh không dám công khai giết hắn, lại dám đưa ánh mắt tới muội muội hắn!

- Sau này nàng sẽ hiểu. Đi làm đi!

- Cưới muội muội ta? Hỏi qua lão tử chưa? Đám tạp chủng này…

Nói xong, hắn cầm kiếm quay người rời đi.

Phẫn nộ!

Rất nhanh, tin tức Hộ Giới minh muốn cưới Diệp Linh đã truyền khắp Thanh châu.

Cây cối trong phạm vi mấy chục trượng trước mắt, đồng thời hóa thành bột mịn!

Oanh!

Diệp Huyền đang tu luyện, đột nhiên dừng lại, lấy ra một viên Truyền Âm thạch, một hồi sau, hắn đột nhiên phẫn nộ, huy kiếm chém mạnh xuống.

Đi Trung Thổ Thần Châu!

Cơ hồ không chút do dự!

Có điều, trước khi đi, hắn phải làm một hai chuyện khác!

Ninh quốc.

Diệp Huyền tới Ninh quốc, vì không muốn để người ngoài chú ý, hắn lặng lẽ ẩn thân tiến vào tẩm cung của Thác Bạt Ngạn.

Vừa mới vào tẩm cung, Diệp Huyền lập tức ngây người.

Trong tâm cung, Thác Bạt Ngạn cùng Kỷ An Chi đang ngồi trong một thùng nước to…

Tắm!

Nháy mắt, đầu hắn hiện ra vô số hình ảnh.

- Hiểu lầm, các ngươi lui ra đi!

Diệp Huyền cười ngượng:

Rõ ràng, đều biết Diệp Huyền.

Hai nữ thị vệ muốn động thủ, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Huyền, liền ngây người, sau đó vội thi lễ.

Diệp Huyền vội ra khỏi điện, lúc này, hai nữ thị vệ đã xuất hiện, rõ ràng là bị Diệp Huyền kinh động.

- Còn không ra ngoài!

Sao có thể vụng trộm được?

Diệp Huyền hắn không phải loại người này!

Diệp Huyền lặng lẽ lui ra ngoài, thế nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên hiện chân thân, đẩy cửa điện, đồng thời lớn tiếng nói:

- Đã lâu không gặp…

Nghe tiếng Diệp Huyền, Kỷ An Chi cùng Thác Bạt Ngạn trong thùng tắm trực tiếp ngây người, mà Diệp Huyền hiện tại, cũng đầy ngơ ngác.

Ba người đều ngơ ngác, mà Thác Bạt Ngạn cùng kỷ an chỉ vừa vặn đứng dậy, thế là, hai cơ thể mỹ diệu cứ vậy hiện không sót chút nào trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền lập tức lấy lại tinh thần, vội quay người:

- Ta không thấy gì hết… thực sự…

Thác Bạt Ngạn đầy vẻ nén giận:

Coi như muốn xem, cũng phải quang minh chính đại mà xem!

Nam nhân, có thể phong lưu, nhưng không thể hạ lưu, hơn nữa, nhìn lén như vậy, với hai nữ mà nói, là một loại không tôn trọng.

Không làm khó bao lâu, Diệp Huyền lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

Hay là không xem?

Xem?

Mà giờ khắc này, hắn có chút khó xử.

Hai nữ thị vệ đưa mắt nhìn nhau, do dự một hồi, lập tức yên lặng lui.

Sau khi hai người đi, Diệp Huyền ngồi dưới đất, trái tim nhảy mạnh, có chút kích thích…

Một khắc đồng hồ sau, tẩm cung của Thác Bạt Ngạn, Thác Bạt Ngạn cùng Kỷ An Chi ngồi trên giường, mà Diệp Huyền thì ngồi ở bên ghế.

Hai nữ không nói, cứ thế nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền có chút tê đầu!

Một hồi sau, hắn mới phá cục diện bế tắc, cười khổ:

- Ta, kỳ thực ta không thấy gì hết, các ngươi biết đó, ta không có mắt…

Thác Bạt Ngạn trừng mắt nhìn Diệp Huyền:

- Bớt nói nhảm, nói đi, tới đây có chuyện gì?

Diệp Huyền gật nhẹ, nghiêm mặt nói:

- Ta muốn đi Trung Thổ Thần Châu.

- Trung Thổ Thần Châu?

Thác Bạt Ngạn cau mày:

- Sao lại đi?

Diệp Huyền đem chuyện Hộ Giới minh đòi cưới Diệp Linh ra, hai nữ yên lặng.

Một hồi sau, Thác Bạt Ngạn trầm giọng nói:

- Việc này không đơn giản như vậy.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta biết, hôm nay tới đây, là vì có chút không yên lòng với hai ngươi.

Nghe Diệp Huyền, hai nữ cùng nhìn hắn, vẻ giận dữ trong mắt Thác Bạt Ngạn cũng biến mất một chút.

Lúc này, Diệp Huyền lấy một mai nạp giới đưa cho Thác Bạt Ngạn:

- Trong nạp giới, có ba ức linh thạch, một ức trong đó, các ngươi dùng để tu luyện, hai ức còn lại, dùng để thôi động Thập Nhị Kim Nhân. Chỉ cần Ma tông cùng Quỷ tông không xuất thủ với Ninh quốc, Thập Nhị Kim Nhân này đủ để ứng phó tu sĩ Trung Thổ Thần Châu. Còn Ma tông, Quỷ tông, ta sẽ đích thân đi một chuyến!

Thác Bạt Ngạn lần nữa nhíu mày:

- Ngươi muốn tới Ma tông?

Diệp Huyền cười nói:

- Yên tâm, ta tự có nắm chắc.

Thác Bạt Ngạn hơi do dự, nói:

- Ngươi đi chuyến này, còn trở về không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận