Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1144: Suýt chút quên mất

Diệp Huyền nhìn về phái lò luyện đan đó, trong lò luyện đan vang tiếng ùng ục ùng ục.

Diệp Huyền đi đến bên cạnh Tiểu Linh Nhi, nàng nhìn về phía hắn với gương mặt nhem nhuốc, chỉ còn lại mỗi đôi mắt to sáng ngời có thể trông thấy được.

Diệp Huyền nhẹ nhàng lau mặt thay nàng, sau đó cười hỏi: “Đang luyện đan?”

Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Luyện đan!”

Nói xong, nàng tiếp tục nghiên cứu lò luyện đan của mình.

Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc này, cái lò luyện đan kia đột nhiên rung lên, bên trong có một luồng khí nóng rực đột nhiên tản ra, cùng lúc đó còn có một mùi hương thơm mát nữa!

Nhìn thấy một màn này, đôi mắt của Tiểu Linh Nhi lập tức sáng ngời, nàng vỗ một chưởng đánh bay nắp lò luyện đan kia, rất nhanh, một viên đan dược to bằng ngón tay cái đã bay ra ngoài.

Nhìn thấy viên đan dược này, Diệp Huyền lập tức cảm thấy hơi khó hiểu, viên đan dược đó đen sì giống như bi đất, thật sự không hề giống đan dược trong tưởng tượng của hắn chút nào!

Tiểu Linh Nhi vẫn đang nhìn hắn, trong mắt nàng tràn đầy vẻ hưng phấn và mong đợi.

Đan dược vừa vào trong cơ thể, đôi mày của Diệp Huyền đã nhíu lại, trong cơ thể hắn có một luồng năng lượng kỳ quái đang chạy lung tung khắp nơi.

Hắn nhìn viên đan dược đen như mực đó, trông rất là khó xử.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy sự chờ mong của nàng, Diệp Huyền mỉm cười, hắn cầm viên đan dược lên rồi nuốt xuống, với nhục thân của hắn hiện tại, cho dù là độc dược cũng không thể làm gì được hắn.

Vẻ mặt của Diệp Huyền cứng ngắc.

Diệp Huyền: “…”

Tiểu Linh Nhi cẩn thận cầm viên đan dược kia lên, sau đó nàng đưa đến trước mặt Diệp Huyền, nhỏe miệng cười: “Uống!”

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Đây là đan được gì?”

Uống á?

Uống!

Đây chính là đan được đầu tiên mà nàng luyện thành công!

Nguyên nhân là ở viên đan dược kia!

Nếu không uống, đứa nhỏ Tiểu Linh Nhi này chắc chắn sẽ bị tổn thương, nhưng nếu uống hắn sợ sẽ có mạng người ở đây mất!

Ầm!

Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Không biết!”

Đúng lúc này, sắc mặt của hắn hơi thay đổi, vì hắn phát hiện ra trong người hắn có một ngọn lửa đang bùng cháy!

Lúc này, Viêm Già xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng liếc mắt nhìn ngọn lửa quanh người hắn, sau đó nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Đây là đan được gì?”

Đây là đan dược quỷ gì thế này?

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Vấn đề gì?”

Tiểu Linh Nhi chớp mắt, sau đó nói: “Oa, bốc lửa rồi kìa!”

Dục vọng!

Một ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ khắp cơ thể của Diệp Huyền, bản thân hắn cũng sợ hết hồn!

Diệp Huyền lắc đầu, sau đó cưỡng chế đè nén cơn kích động nguyên thủy trong lòng đó mà nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Nhóc, giúp ta làm một chuyện!”

Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên hỏi: “Dục vọng gì?”

Vẻ mặt của Diệp Huyền lại cứng ngắc, chẳng trách hắn lại cảm thấy mình có hơi kích động!

Diệp Huyền vội vàng cảm ứng cơ thể, lúc này, toàn thân hắn đang bị một ngọn lửa thần bí bao bọc, mà ngọn lửa đó đang điên cuồng thiêu đốt nhục thân của hắn… chẳng qua vẫn may, nhục thân của hắn đủ mạnh! Nhưng huyết dịch trong người cũng vào một khắc này mà sục sôi, không chỉ như thế, còn có thấy hơi kích động!

Tiểu Linh Nhi cũng vội vàng nhìn về phía Viêm Già, Viêm Già trầm giọng nói: “Hình như nàng ấy cho nhầm một vài nguyên liệu cho nên bây giờ đan dược này có thêm một vài tác dụng.”

Diệp Huyền hỏi: “Tác dụng gì?”

Viêm Già liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Chính là kích phát dục vọng của con người!”

Diệp Huyền ngây người.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Đan dược này không có vấn đề, đan này tên là Hỏa Linh đan, sau khi luyện thành công sẽ có đan hỏa, hỏa này có thể thiêu cháy tạp chất trong cơ thể ngươi khiến cơ thể ngươi trở nên càng thuần khiết hơn, chẳng qua hình như viên đan được này của nàng ấy có chút vấn đề.”

Viêm Già nhìn vào chỗ mà ngón tay Tiểu Linh Nhi chỉ, rất nhanh đã nhíu mày lại: “Hỏa Linh đan…”

Tiểu Linh Nhi vội vàng lấy Đan kinh ra, sau đó nàng lật đến một trang trong số đó, chỉ vào một chỗ trên đó rồi nói: “Cái này…”

Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Được!”

Diệp Huyền vung tay phải, bốn thanh kiếm xuất hiện trước mặt Tiểu Linh Nhi.

Hắn nói: “Ngươi có thể khiến bốn thanh kiếm này hợp nhất không?”

Tiểu Linh Nhi nhìn về phía bốn thanh kiếm trước mặt Diệp Huyền, nàng cầm cả bốn thanh kiếm, sau đó bắt đầu dung hợp chúng, nhưng Thiên Tru kiếm, kiếm của Tiểu Thất và cả thanh kiếm màu đen kia vừa mới lại gần kiếm của nữ tử váy trắng đã tự động tách ra.

Nhìn thấy một màn này, Tiểu Linh Nhi sững sờ.

Sắc mặt của Diệp Huyền thì lại nặng nề hẳn đi.

Bốn thanh kiếm này vẫn không phối hợp!

Lúc này, đột nhiên Tiểu Linh Nhi lại cầm bốn thanh kiếm lên, nàng bắt đầu dung hợp, nhưng lần này, Thiên Tru kiếm, kiếm của Tiểu Thất và thanh kiếm màu đen kia trực tiếp thoát khỏi tay nàng…

Về phần kiếm của nữ tử váy trắng vẫn rất bình tĩnh, không hề có bất cứ phản ứng gì.

Tiểu Linh Nhi còn định thử tiếp nhưng Diệp Huyền chợt nói: “Thôi bỏ đi.”

Tiểu Linh Nhi nhìn về phía hắn, Diệp Huyền cười bảo: “Ngày khác lại thử sau, ngươi tiếp tục luyện đan đi!”

Luyện đan!

Nghe thế, Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu, quay người chạy đến trước lò luyện đan, tiếp tục mày mò.

Diệp Huyền lắc đầu cười, hắn nhìn về phía mấy thanh kiếm trước mặt rồi thấp giọng thở dài, không ngờ mình vất vả lắm mới tập trung đủ bốn thanh kiếm nhưng lại không có cách nào dung hợp!

Nhưng điều khiến hắn không tài nào hiểu được chính là tại sao giữa bốn thanh kiếm này lại đối địch như thế?

Lẽ nào chủ nhân của chúng có ân oán gì sao?

Diệp Huyền lắc đầu, không nghĩ đến mấy thứ này nữa, hắn cất cả bốn thanh kiếm này đi, sau đó về đến tầng một.

Hắn lại ngồi xếp bằng trên đất, lấy một nạp giới ra, nạp giới màu vàng này chính là nạp giới mà Nhân Vương kia đã cho hắn trước đó.

Lúc trước vì Thần Điện nên hắn suýt chút nữa quên mất nạp giới này.

Nhân Vương nói đồ trong nạp giới này thích hợp với hắn, điều này khiến hắn có hơi tò mò, lẽ nào là kiếm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận